Chương 32: (Vô Đề)

Ta đợi đến ngày quốc tế, cũng không vạch trần Vệ Khinh Vũ bọn họ, mặc cho một đám người ở dưới mí mắt ta truyền tin, sau đó đột nhiên bạo động.

Trận bạo động này không chỉ có Vệ gia, còn có rất nhiều thế lực liên hợp, quy mô so với trước đây đều lớn hơn.

Vệ Khinh Vũ ở gần, một kiếm đ.â. m về phía Cố Lưu, ta lại đột nhiên xông đến trước mặt nàng, chắn một kiếm khí thế hung hãn kia.

Lưỡi d.a. o sắc bén đ.â. m xuyên qua da thịt, ta đau đến run rẩy, giọng nói rất khó chịu:

"Không thẹn với lương tâm, thật sự rất khó."

Không ngăn cản bọn họ lật đổ bạo quân, nhưng liều c.h.ế. t cứu Cố Lưu, đây là lựa chọn duy nhất ta có thể làm.

Không thẹn với bách tính thương sinh, cũng không thẹn với ánh trăng tan vỡ của ta.

Cố Lưu ngây người, đầu ngón tay run rẩy đỡ lấy ta ngã xuống.

Vệ Khinh Vũ nhìn m.á. u trên tay trợn to hai mắt, đột nhiên đẩy những kẻ tạo phản khác đang xông lên, sụp đổ kêu to:

"Liễu Thiêm, ngươi là đồ ngốc, ngươi là đồ ngốc, ngươi nhào tới làm gì..."

Ta đau đến đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy xung quanh rất ồn ào, trong ý thức mơ hồ, hình như xung quanh vẫn luôn đánh nhau, dần dần, ta mất m.á. u quá nhiều, rơi vào hôn mê.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tỉnh lại lần nữa, ta đã ở một nơi xa lạ, vết thương của ta ở vai, không nguy hiểm đến tính mạng, đã được băng bó cẩn thận, sau đó ta ngồi dậy, nhìn thấy Cố Lưu đang nằm bên cạnh, không rõ sống chết.

Hắn đã đưa ta phá vòng vây, chạy trốn đến đây, phía sau vẫn còn rất nhiều người đang lùng bắt truy sát.

Tuyết rơi rất lớn, Cố Lưu hẳn là đã nhét ta vào một cái hang tránh tuyết rồi ngã xuống, hơi thở của hắn rất yếu ớt, bị tuyết vùi lấp nửa người, trên người toàn là vết thương, m.á. u đông lại xung quanh.

Hắn lạnh lẽo như một người chết.

Hai tay ta đông cứng, liều mạng bới tuyết lôi hắn ra, ôm hắn sưởi ấm, nhưng hắn vẫn lạnh như băng, giống như một cái xác.

Ta rất muốn khóc, nhưng mắt lại khô khốc, chỉ bất lực úp mặt, nghẹn ngào nói với hắn đang hôn mê:

"Cố Lưu, chàng đừng chết, có được không?"

Không ai trả lời ta.

Ta thu thập cành khô xung quanh, bện thành một chiếc bè gỗ thô sơ, đặt Cố Lưu lên trên, kéo chiếc bè, chịu đựng vết thương đau nhức và cái lạnh thấu xương, trong màn tuyết rơi dày đặc, bước thấp bước cao, gian nan kéo đi, cố gắng đưa hắn đến nơi có người.

Thật sự là tuyết rơi ngập trời, ào ạt, thế giới ồn ào lại tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió tuyết.

Ta không biết mình đã kéo bao lâu, ngã không biết bao nhiêu lần, vết thương nứt toác, bản thân cũng trở thành một người máu, vừa yếu ớt vừa cố chấp bước đi.

Lại ngã một lần nữa, cả người lẫn bè gỗ cùng ngã vào một cái hố lớn, Cố Lưu đè lên người ta, ngón tay hắn khẽ động, giãy giụa tỉnh lại, lúc ta bắt đầu vui mừng, bàn tay cứng ngắc của y chạm vào mái tóc dài rối bù của ta, dịu dàng vuốt ve đầu ta.

Y nhìn ta thật sâu, khẽ gọi ta: A Đào...

Ta đợi rất lâu, nhưng không có câu sau, Cố Lưu dùng tay c.h.é. m ngất ta.

Rất lâu sau, ta mới nhận ra, đó là lần cuối cùng ta gặp Cố Lưu ở kiếp trước, sinh ly tử biệt, nhưng không hề đề phòng, bất ngờ ập đến.

Khi ta tỉnh lại, cả triều đại đã thay đổi hoàn toàn, mấy thế gia liên hợp tạo phản, lật đổ sự thống trị của bạo chúa rồi lại bắt đầu tranh đấu lẫn nhau, các phiên vương ở dưới không cam lòng cũng nhúng tay vào, triều chính hỗn loạn, dân chúng lầm than, lưu dân các nơi lại nổi dậy, vương triều vốn đã mục nát bị phá hủy nhanh chóng.

Cố Lưu bị bọn chúng bắt giữ, treo ở cổng thành chuẩn bị xử lăng trì.

Còn ta tỉnh lại trên một chiếc xe ngựa đang lao nhanh về phía nam, Vệ Khinh Vũ nói với ta, nàng đã hứa với Cố Lưu, sẽ bảo vệ ta rời đi, đến một nơi rất xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!