Thực ra nương ta ban đầu không phải là kẻ điên.
Rất lâu trước đây, nương ta là con gái nhà phú thương, từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, kiêu căng, ngu xuẩn, độc ác, tùy hứng... nhưng thực sự xinh đẹp.
Liễu Thanh Thạch là con trai của một gia đinh và một nô tỳ trong nhà nương ta, nương ta không thích ông ta, bởi vì ông ta luôn quá thông minh, làm nổi bật sự ngu ngốc của bà, hại bà thường xuyên bị cha mẹ so sánh mà ghét bỏ, vì vậy thường xuyên bắt nạt ông ta.
Liễu Thanh Thạch luôn ghi hận trong lòng, sau này ông ta thi đỗ công danh, mang theo cha mẹ rời đi, dần dần làm đến chức huyện lệnh địa phương, sau đó tìm một cái cớ, tịch thu gia sản nhà phú thương nơi ông ta lớn lên, cả chủ lẫn tớ hơn mười người đều bị c.h.é. m đầu.
Nhìn những bậc cha chú trưởng bối nuôi ông ta lớn lên nói c.h.é. m là chém, ngay cả vợ chồng phú thương từng dốc lòng dốc sức chu cấp cho ông ta học hành cũng không tha, độc ác tàn nhẫn, có thể thấy được.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, ông ta giữ lại nương ta, lén lút giam cầm, kim ốc tàng kiều, đùa bỡn khinh nhờn. Nương ta trong một đêm mất đi cả cha lẫn mẹ, đại tiểu thư sa cơ lỡ vận, còn bị kẻ thù mình luôn chán ghét cưỡng ép, sau đó liền bị ép điên.
Sau khi đạt được, Liễu Thanh Thạch dần dần cảm thấy nhàm chán. Lúc đó nương ta điên rất nặng, thường xuyên làm tổn thương người khác và chính mình, cộng thêm ông ta phải thăng chức đến nơi khác, vì vậy ông ta trước khi đi đã ném nương ta vào một thôn nhỏ tự sinh tự diệt.
Đó là căn nhà cũ cha mẹ ông ta từng ở, hai gian nhà tranh, ẩn trong thung lũng, rất lâu không có người ở.
Liễu Thanh Thạch trước khi đi tiện tay đưa cho một thím gần đó chút tiền, bảo bà ấy thỉnh thoảng vào núi đưa chút đồ ăn thức uống.
Nương ta điên điên khùng khùng, tóc tai rối bù che kín mặt, như một con quỷ, thím kia cũng không muốn tiếp xúc nhiều với bà, ngay cả khi bà mang thai cũng không phát hiện, mãi đến khi đứa trẻ được sinh ra, bị ném vào góc, phát ra tiếng khóc yếu ớt, thím mới kinh ngạc phát hiện người đàn bà điên trước mắt lại là một thai phụ.
Thím dùng sữa chó cứu ta, đứa trẻ đang thoi thóp vì đói, trở về.
Ta lảo đảo tập nói đến năm tuổi mới biết nói, cẩn thận hỏi thím thân thiết nhất, tại sao con không có tên, những đứa trẻ khác đều có tên, con rất ngưỡng mộ.
Thím bảo ta đi tìm nương đặt cho một cái, ta có chút sợ hãi.
Nhiều năm như vậy, bệnh điên của nương ta dường như đã đỡ hơn một chút, trong một tháng dần dần có vài ngày trông có vẻ bình thường.
Số tiền ít ỏi Liễu Thanh Thạch để lại cũng đã dùng hết từ lâu, bây giờ chỉ dựa vào nương ta lúc tỉnh táo thêu thùa ít đồ nhờ thím mang ra thị trấn bán, rồi đổi chút lương thực mang về sống qua ngày.
Đại tiểu thư từ trước đến nay mười ngón tay không dính nước xuân, ai cũng không rõ bà học thêu thùa từ khi nào, tay bị kim đ.â. m đến chi chít vết máu.
Ta sợ nương ta, bà rất ghét ta.
Ta là con của kẻ thù, là nghiệt chủng bà bị ép sinh ra.
Nương lúc phát điên mấy lần muốn g.i.ế. c ta, đẩy ta xuống sông, ném ta vào núi sâu có sói, dùng đá đập vào đầu ta, hoặc là không cho ta ăn chờ ta c.h.ế. t đói.
Nhưng sức sống của ta thực sự quá ngoan cường, như một cây cỏ dại, lúc mới sinh bị ném xuống đất đông lạnh cả đêm cũng không c.h.ế. t yểu, sau đó nương ta mấy lần đều không thể g.i.ế. c c.h.ế. t ta, cũng dần dần từ bỏ.
Nhưng bà lúc phát điên vẫn thường xuyên đánh ta, dùng roi trúc quất, dùng móng tay cào, túm tóc ta, dùng đủ mọi thủ đoạn bạo lực làm tổn thương ta để trút giận, ngay cả chính bà cũng không biết mình đang làm gì, bà lúc phát điên đối với bản thân cũng như vậy.
Lúc bà bình thường hơn một chút, ngược lại sẽ không động thủ với ta, chỉ là thái độ lạnh nhạt, thậm chí có lúc tâm trạng tốt, còn nguyện ý cười với ta, kể chuyện cho ta nghe.
Những lúc như vậy, cho dù bà luôn lạnh nhạt, ta cũng không nỡ rời đi, muốn ở cùng nương. Trẻ con luôn có sự quyến luyến bẩm sinh với mẹ.
Thím bảo ta đi tìm nương xin một cái tên, ta không dám, sau đó bà ấy tự mình nhắc với nương một câu, nương vẫn luôn không có phản ứng.
Cho đến khi ta năm tuổi, kê ghế đứng trên bệ bếp nấu cháo rau, bị ngã, làm vỡ một cái bát sứ.
Nương ta lạnh nhạt nhìn vết m.á. u trên cánh tay ta, chỉ cúi xuống nhặt mảnh sứ.
Sau đó bà nói:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Muốn đặt tên như vậy, sau này con hãy gọi là A Đào đi."
Đồ gốm không đáng tiền, mấy đồng một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!