Chương 18: (Vô Đề)

Đi ngang qua sân vườn, Vệ Khinh Vũ đối diện gọi ta lại, nàng khoanh tay dựa vào cửa:

"Nghe nói Liễu Hy Nghiên đưa phượng ấn cho cô, ta còn chưa thấy thứ đó bao giờ, có thể cho ta xem không?"

Ta nhìn nàng, mời nàng vào nhà hâm nóng một bình trà ấm.

Nàng ngắm nghía phượng ấn lấy làm kỳ:

"Một miếng ngọc thật đẹp."

"Nghe nói Liễu Hy Nghiên từng rất thích Cố Cẩm, từ nhỏ đã được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn hoàng hậu, ai mà ngờ được, có một ngày nàng ta sẽ cầu mà không được đưa ấn này cho người khác." Nàng dường như nhớ lại chuyện cũ, không nhịn được cảm thán.

Ta không biết Cố Cẩm là ai, đoán chắc là An Vương đã c.h.ế. t dưới kiếm của Cố Lưu từ lâu.

Vệ Khinh Vũ uống cạn bình trà đã hâm nóng từ lâu, trước khi đi nàng nhìn ta, có ý nhắc nhở:

"Liễu Thiêm, nếu có lựa chọn, ta khuyên cô đừng tiếp xúc quá nhiều với bệ hạ."

Ta kéo nàng lại, nhấc bình trà lên, buông tay, giả vờ lỡ tay làm vỡ bình, sai tất cả mọi người trong phòng đi tìm bộ trà cụ mới.

Chỉ còn lại hai người, ta buông tay áo nàng ra, nhìn vào mắt nàng:

"Cô có thể nói rõ ràng hơn một chút."

Vệ Khinh Vũ cảm thán:

"Liễu Thiêm, ta là vì tốt cho cô."

Nàng nói ta ở trong hoàng cung này, kỳ thực không có khả năng sinh tồn.

Không sợ ít mà sợ không đều, nhân tính là như vậy, ở đâu cũng giống nhau. Trước đây ta sống ở đây cũng coi như yên ổn, vì ta không nổi bật, không có xung đột lợi ích với ai, bây giờ ta xuất chúng hơn người, rất có thể trở thành mục tiêu công kích, đao thương gươm giáo, khó tránh cũng khó phòng.

Nàng nói: "Liễu Thiêm, cô rất thông minh. Nhưng thì sao chứ, cô căn bản không có cơ hội trưởng thành. Cô không có gia tộc làm chỗ dựa, không có nhân lực, không có tin tức, thậm chí đọc sách viết  chữ cũng không biết, mà họ, đều là do các gia tộc lớn bồi dưỡng ra, từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường tranh đấu.

Bệ hạ không phải người tốt, hắn sẽ không bảo vệ cô, cho dù nhất thời thấy mới lạ mà bảo vệ cô, nhưng sự mới lạ của đế vương đều không lâu dài, hắn sẽ không bảo vệ cô cả đời.Hơn nữa, bệ hạ hành xử quá mức ngang ngược, không nhất định sẽ có kết cục tốt đẹp, ta không muốn thấy cô bị liên lụy."

Nói xấu vua, những lời này của Vệ Khinh Vũ truyền ra ngoài, là phải c.h.é. m đầu, nàng cũng không sợ ta bán đứng nàng.

Ta không đáp lại nàng, ta không biết phải đáp lại thế nào.

Nàng nói đúng, ta vốn sống đã đủ khó khăn, trở thành cái gai trong mắt một số người trong cung, chỉ sợ sẽ càng khó khăn hơn.

Yến tiệc thưởng mai chính là như vậy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Các cung phi mệnh phụ tụ tập lại với nhau, trong tuyết trời lạnh cóng, đội gió lạnh thấu xương, ngắm hoa ngắm tuyết, gọi là phong nhã.

Họ vẫn ngâm thơ làm phú, gảy đàn vẽ tranh, bàn luận những chuyện thú vị trong khuê các mà ta không thể xen vào một câu.

Cười xong mọi người lại bỗng dưng buồn bã, nói hoa mai có thể vượt qua tường đỏ rơi ra ngoài, còn họ, cả đời đều bị bức tường cung này giam giữ.

"Vài thước tường cung, giam cầm cả đời của biết bao nữ tử." Có người cảm thán, mọi người đều sa sút tinh thần.

Chỉ có ta thật sự chuyên tâm nhìn ngọn cây, định chọn mấy cành đẹp nhất bẻ về cắm ở đầu giường.

Có thể là ta không đủ buồn bã, không hòa nhập, cũng có thể là nhất cử nhất động của ta sớm đã bị người khác nhìn chằm chằm, có người hỏi ta:

"Sao nãy giờ không nói gì, có phải là nghĩ ra câu hay ý đẹp gì, đang nghĩ thơ phú gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!