Chương 13: (Vô Đề)

Đêm đó, ta từ Điện Cần Chính trở về, mơ thấy bản thân mình khi còn nhỏ, còn có Cố Lưu và Thập Ngũ khi còn niên thiếu.

Thiếu niên đẩy con ngựa bạch to lớn nghịch ngợm đang gặm tóc mình ra, thân hình cao ráo, ung dung đoan chính, ánh mắt luôn dừng lại trên người tiểu ăn mày đáng thương chật vật.

Hắn nói: Đừng đánh nàng ấy.

Hắn còn nói:

"Thập Ngũ, đi giúp nàng ấy tìm đi."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Sau đó hắn lên xe ngựa, biến mất trong đám đông.

Thập Ngũ rất thích cười, thân thiết như một người anh trai, huynh ấy cười trả lời đồng nghiệp:

"Đương nhiên là sợ rồi, cho nên ta phải chạy trốn."

Nói xong liền chạy đi, hai người đuổi theo nhau, cũng biến mất trong đám đông.

Kể từ đó, thế sự xoay vần, năm tháng âm thầm trôi qua. Cố Lưu rực rỡ, và Thập Ngũ sống động, đều không còn được gặp lại.

Giống như lá rụng cuốn vào tà váy, khảm vào trong hồ, dưới sự chứng kiến của ánh trăng, biến mất không còn dấu vết.

19

Dường như khi vạn vật tiêu điều vào cuối thu, trời cũng luôn âm u.

Ta từ Điện Cần Chính trở về, đột nhiên cảm thấy trời quá lạnh, cái lạnh thấu tận xương tủy. Vì vậy, ta ôm con thỏ xám ở trong góc ra, ôm nó cuộn tròn đi ngủ.

Thỏ rất ngoan, mặc dù không quen, nhưng cũng không giãy giụa, mang đến từng chút ấm áp.

Ngày hôm sau, ta tìm gặp Liễu Tích Dung, hỏi thẳng nàng ta:

"Là tỷ mua chuộc cung nhân trong điện của Liễu Hy Nghiên, ép muội đi vào chỗ c.h.ế. t trước mặt Bệ hạ đang nổi giận, đúng không?"

Nàng ta không kịp trưng ra nụ cười dịu dàng như nước, bị ta hỏi một câu liền cứng đờ mặt mày, sau đó kinh ngạc nhìn ta: Sao muội biết?

Không phủ nhận, vậy chính là thừa nhận.

Cái lạnh lẽo của cuối thu lại dâng lên từng đợt, ta cảm thấy trái tim mình cũng thấm đẫm lạnh lẽo.

Là bạo quân sai người điều tra rõ ràng.

Lão thái giám nói với ta, Bệ hạ quả thực có chứng đau đầu, lúc phát tác thì nóng nảy mất kiểm soát, người đến đưa thuốc đều là có đi không có về, trong cung xưa nay đều sắp xếp tử tù đi chọc vào cái đầu rủi ro này.

Không có cung phi nào thích xúm xít đến trước mặt Bệ hạ, ngoại trừ cặp mỹ nhân song sinh ngày hôm đó, muốn đi hành thích hắn.

Có người ỷ vào việc ta trong cung không có nhân lực, tai mắt bế tắc, mua chuộc cung nhân trong cung của Liễu Hy Nghiên, chặn lại thang thuốc ngày hôm đó, muốn ta đi chịu chết, sau đó đổ tội cho Liễu Hy Nghiên.

Người này, là Liễu Tích Dung, Liễu Tích Dung mà ta đã từng tin tưởng, cảm kích.

Nàng ta dịu dàng, thân thiết, ta đã luôn cảm kích nàng ta coi ta như muội muội ruột thịt, như người nhà mà đối đãi.

Lão thái giám hỏi phải xử trí Liễu Tích Dung như thế nào, trong tay ta vẫn còn đang thêu chiếc bao tay giữ ấm chuẩn bị cho nàng ta qua mùa đông, thất thần một cái, kim đ.â. m vào ngón tay, cơn đau nhói lan ra, ta đã quen với việc đó, bôi m.á. u lên hoa văn đã tốn không biết bao nhiêu ngày đêm thêu dệt, tự tay hủy đi đóa hoa rực rỡ như thật.

Ta không trả lời, ta muốn đích thân đi hỏi nàng ta.

Liễu Tích Dung không hề giãy giụa liền thừa nhận, nàng ta cũng không còn giả vờ thân thiết nữa, trở mặt ngay tại chỗ, cười nhạo xé nát chiếc khăn tay mà trước kia từng nhờ ta thêu cho:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!