18.
Khi ta rơi vào đường cùng, có người đã kéo ta một cái, người đó, ta vĩnh viễn không quên.
Nhưng ta rất hổ thẹn, ta không nhận ra hắn.
Ta chưa từng nghĩ, hoàng đế hung ác, tàn bạo bất nhân trước mắt này chính là thiếu niên dung mạo như ngọc, cao quý lương thiện năm xưa.
Ta cuối cùng cũng hiểu, ngày đó ta bị người ta đẩy một cái, ngã nhào trước mặt hắn, tại sao hắn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu ta không phải Liễu Hy Nghiên.
Ta không nhận ra hắn, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ ta.
Hắn nhớ ta tên là A Đào.
A Đào là đứa trẻ không có cha, một mình bảo vệ người nương điên khùng, đây là điều mà Thập Ngũ đã từng nói với hắn.
Một đứa bé mồ côi cha, vì tìm kiếm người mẹ điên mà suýt c.h.ế. t đói trên đường phố, thảm thương như vậy, chật vật như vậy, làm sao có thể là cùng một người với Liễu Hy Nghiên từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn lên trong nhung lụa kia của Liễu gia chứ?
Khoảng thời gian này, chắc hẳn hắn đã sớm điều tra rõ ràng lai lịch của ta.
Ta tưởng rằng hắn sẽ lấy lại con d.a. o găm, dù sao đó cũng là di vật của cố nhân. Lưỡi d.a. o ngắn lạnh lẽo tỏa sáng nằm trong tay hắn, cho ta một loại ảo giác luân chuyển, vật về với chủ cũ.
Nhưng vị đế vương tóc đen áo đen ấy, lại cầm con d.a. o găm có chút cũ kỹ đó, lau vào góc áo sạch sẽ của mình, lau đi vết m.á. u của chính hắn, rồi đưa nó cho ta.
Giọng nói của hắn rất nhẹ, rất nhạt:
"Con d.a. o này, chuôi d.a. o đã bóng loáng, hẳn là nàng luôn mang theo bên người, nhất định là rất trân trọng, rất thích. Nếu đã tặng cho nàng, thì chính là của nàng, hãy cất giữ cẩn thận."
Biết được đây là món quà sinh nhật mà mẹ hắn từng tặng, ta có chút ngại ngùng không dám nhận, hắn nhìn ta vài lần, cuối cùng đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt ta, kéo ta đứng dậy, đặt con d.a. o găm đã tra vào vỏ vào lòng bàn tay ta, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của ta, giúp ta nắm chặt nó.
Hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ điên cuồng tàn bạo vừa rồi.
Bàn tay hắn thon dài, trắng bệch, lại lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên ta ở gần hắn như vậy, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt ẩn dưới mùi m.á. u tanh nồng trên người hắn.
Bạo quân vốn nên tàn bạo ngang ngược, g.i.ế. c người như ngóe, lại nói với ta:
"Cầm chắc nó. Phải nghiêm túc đối đãi với những thứ mà mình trân trọng."
Mẹ hắn đã tặng rất nhiều quà sinh nhật, đối với hắn, đây chỉ là một món quà không đáng chú ý trong số đó, nhưng đối với ta, đây lại là thứ duy nhất theo một cách nào đó mà ta có.
Cho nên hắn để nó lại cho ta.
Trở về đi. Hắn xoay người nhặt thanh trường kiếm dính đầy m.á. u trên mặt đất, cắt một mảnh vải vụn cẩn thận lau chùi, xem ra cũng không định truy cứu chuyện ta đ.â. m hắn bị thương, nếu không cũng sẽ không cho gọi thái y đến cho ta.
Nhưng xem ra, hắn cũng không định xử lý vết thương trên tay mình, m.á. u vẫn còn đang rỉ ra, rõ ràng vừa rồi có thái y đến, nhưng hắn lại không để thái y chữa trị cho mình, cũng không hề tỏ ra đau đớn chút nào.
Ta lấy hết can đảm nhắc nhở hắn.
Bạo quân khựng lại, tùy tiện xé một dải vải băng bó qua loa.
Ta không hiểu, nhưng cũng chẳng có lý do gì để truy cứu sâu xa, từng bước đi xa, vòng qua bình phong, sau đó lại lấy hết can đảm quay lại, cẩn thận hỏi hắn:
"Bệ hạ, vậy, Thập Ngũ đại ca trước kia đã đi đâu rồi?"
Ở trong cung lâu như vậy, ta chưa từng gặp lại huynh ấy, người thuộc hạ thân cận nhất, từng như hình với bóng bên cạnh thiếu niên.
Bạo quân dừng tay, không nhìn ta, mày rủ xuống, mặt không biểu cảm, giọng nói cũng bình thản lạnh nhạt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!