Chương 5: (Vô Đề)

Chỉ là không muốn hắn vì ta mà phải bỏ mạng.

Không đáng.

"Không thể nào, đã nói cùng sống cùng c.h.ế. t mà."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hắn một kiếm g.i.ế. c c.h.ế. t một tên sát thủ, rồi quay đầu cười với ta, sau đó lại tiếp tục vung kiếm xông lên, bắt đầu đánh nhau với đám sát thủ. Hắn đánh đến đỏ ngầu cả mắt, thanh kiếm dài trong tay phủ đầy m.á. u đặc quánh, từ mũi kiếm không ngừng nhỏ xuống những giọt máu, hòa lẫn trong cơn mưa tầm tã.

Hắn vẫn luôn bảo vệ ta.

Từ đầu đến cuối, Giang Sơ không hề lùi một bước.

Ngày hôm đó ở lương đình ngoại thành, m.á. u chảy thành sông.

Cuối cùng đám sát thủ cũng đều ngã xuống, Giang Sơ chịu đựng vết thương, khập khiễng bước đến trước mặt ta. Hắn dùng tay che mắt ta, nói với ta:

"Đã hứa rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Giọng thiếu niên trong trẻo, mang theo hơi thở dồn dập kìm nén, là một sự dịu dàng mệt mỏi khó tả.

Ta chẳng qua mới hai mươi tuổi, dù bẩm sinh có lạnh lùng đến đâu, có những chuyện rốt cuộc vẫn còn non nớt.

Lớp băng giá đè nén trong lòng, bắt đầu có dấu hiệu tan chảy.

Đối với ta mà nói, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

6

Giang Sơ lại một lần nữa bị thương nặng. Khắp người bị đ.â. m mấy chục vết thương, suýt nữa thì không cứu được.

Giang Sơ.

Ta nấu thuốc cho hắn, ngồi bên giường hầu hạ.

"Ta từng cứu ngươi một lần, lần này ngươi liều mạng cứu ta. Giờ ân tình đã trả xong, ngươi không cần làm ám vệ của ta nữa."

Khi xưa đã vì ân tình mà ở lại.

Giờ đã báo ân xong, vậy thì cũng chẳng còn lý do gì nữa.

Giang Sơ tựa vào giường ho khan, sắc mặt vẫn tái nhợt, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt. Chỉ là nghe ta nói vậy, nụ cười dần dần phai đi, đuôi mày đẹp đẽ mang theo chút ưu tư:

"Giờ ta đang bị thương nặng, ngươi thật sự muốn ta đi sao?"

Hắn vì ta mà bị thương nặng, tất nhiên ta không thể để hắn rời đi lúc này.

"Vậy hãy ở thêm một thời gian nữa."

Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của ta.

7

Khi Giang Sơ có thể xuống giường, hắn thường xuyên tới viện tìm ta.

Có khi ta bảo tỳ nữ Bảo Nhi kê một chiếc ghế tựa, ta ngồi dưới gốc hoa quế, thảnh thơi tự tại. Một khuôn mặt phóng to đột ngột xuất hiện trước mắt, khiến ta giật mình tim đập thình thịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!