Chương 4: (Vô Đề)

Nhưng những lời như vậy không thể nói với hắn, nếu không nhất định hắn sẽ thức trắng đêm, sau đó khi ta sắp vào giấc mộng, nửa đêm gõ cửa sổ phòng ta, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm ta nói:

"Cô nương, võ công của ta rất cao đấy."

Là một thiếu niên lang vô cùng kiêu ngạo.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Không thể chọc, không thể chọc.

"Đã nói là ám vệ, tất nhiên phải ở bên cạnh bảo vệ cô nương."

Giang Sơ cố chấp như trâu, cho dù ta tốn bao nhiêu nước bọt cũng vô dụng. Ta cũng chỉ đành mặc kệ, để hắn đi theo bên cạnh ta.

Hắn toại nguyện, cười tới vui vẻ.

Hắn chưa từng đi theo xe ngựa, dù sao là ám vệ, cả ngày đều ẩn nấp ở chỗ kín đáo, không gọi thì tuyệt đối không xuất hiện.

Vụ hợp tác hôm nay là việc buôn bán kim khí* mà ta nhìn trúng ở Ngọc Kinh.

(*) Những món đồ được chế tác bằng vàng.

Trần lão bản của thương hội kim khí lớn nhất Ngọc Kinh từng có ân tình với dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta, vì thế việc làm ăn này ta vẫn chưa từng thôn tính. Coi như giữ thể diện, cũng thay dưỡng phụ dưỡng mẫu đã qua đời trả ân tình.

Nhưng Trần lão bản lại muốn thôn tính sản nghiệp kim khí của Hạ phủ ta, thậm chí còn dùng không ít thủ đoạn bẩn thỉu bên trong, định gây khó dễ cho ta, muốn độc quyền hoàn toàn, còn muốn tạt nước bẩn lên người ta.

Điều này đã chạm đến điểm mấu chốt của ta.

Những năm qua coi như đã trả xong ân tình, vậy mọi người đều là thương nhân, tất nhiên phải lấy lợi ích làm đầu.

Nhưng đợi đến khi ta đến đình nghỉ mát ở ngoại ô, đợi hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của ông ta đâu.

Dù sao cũng gọi là Trần bá bá mấy năm, mua bán không thành tình nghĩa còn, ta cũng không nghĩ sẽ hoàn toàn cắt đứt con đường lui của ông ta. Không ngờ, ông ta lại muốn lấy mạng ta.

Giữa ban ngày ban mặt, thích khách mặc y phục dạ hành xuất hiện, giơ trường đao trong tay, không nói lời nào đã c.h.é. m về phía ta.

Ta vốn cũng là người cẩn thận, bên cạnh mang theo không ít gia đinh có võ công. Nhưng có lẽ Trần lão bản đã hạ quyết tâm, những thích khách đó chiêu nào cũng ác độc, gia đinh hoàn toàn không có sức chống đỡ.

Chẳng mấy chốc, những gia đinh ta mang theo lần lượt ngã xuống đất không một tiếng động.

Giang Sơ che chở ta phía sau, tay cầm trường kiếm giao đấu với những thích khách đó.

Đây là lần đầu tiên ta biết được, võ công của Giang Sơ quả thực cao siêu. Đáng tiếc đối phương người đông thế mạnh, đơn đả độc đấu Giang Sơ nhất định thắng, nhưng lại còn phải bảo vệ ta thì có chút ít không địch nổi đông.

Trên người hắn trúng đến hơn mười nhát chém, vậy mà vẫn không hề có ý định bỏ chạy một mình.

"Không cần vì ta mà phải bỏ mạng, có thể chạy thì cứ chạy đi."

Ta đã mắc kế, bị đối phương lừa ra ngoại thành, chỉ vì quá tin người.

Giờ đây gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.

Ta đánh cược rằng, mệnh của ta chưa đến lúc chấm dứt.

Lão thần tiên sẽ phù hộ cho ta.

Còn về phần Giang Sơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!