"Cẩm Thư, nàng vẫn còn yêu ta phải không?"
Giang Sơ đáng lẽ phải rời đi không biết từ khi nào đã xuất hiện trong phòng ta. Võ công của hắn vốn cao cường, lại ở Hạ phủ đã lâu, muốn tránh được người canh gác để đến phòng ta cũng không phải chuyện khó.
Giang Sơ đã thay một bộ trường bào màu trắng bạc, trên áo còn dính vết m.á. u loang lổ.
Chắc là m.á. u của Đường Nguyệt.
Giang Sơ đứng sau lưng ta, đưa tay nhận lấy chiếc lược, rồi bắt đầu chải tóc cho ta.
"Trong Đường môn của chúng ta, chỉ có phu quân mới được chải tóc cho thê tử. Nếu không phải vì ta đột nhiên khôi phục ký ức, có lẽ lúc này nàng đã là thê tử của ta rồi. Cẩm Thư, tấm lòng của ta dành cho nàng từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi."
Hắn lại nói những lời có thể lay động lòng ta.
"Nếu tấm lòng thật sự không đổi, bộ lễ phục cưới vẫn còn trong phòng ngươi, chúng ta thành thân ngay bây giờ được không?"
Ta quay người lại, nắm chặt cổ tay hắn.
Giang Sơ cúi đầu nhìn ta, tay kia từ từ vuốt ve má ta. Đôi mắt đào hoa vẫn tình tứ như xưa, nhưng lần này ta không thể phân biệt được đó là thật tình hay giả ý nữa.
Hắn mỉm cười gật đầu, từ từ ôm ta vào lòng:
"Cẩm Thư, cả đời này ta sẽ không phụ lòng nàng."
Thật sự không phụ lòng sao?
Ta nắm chặt cây trâm ngọc bích trong tay.
Giang Sơ buông ta ra, ánh mắt nhìn ta dịu dàng chưa từng có.
Hắn nói:
"Chỉ là thuốc giải có thể cứu Nguyệt Nhi hiện giờ chỉ có trong tay Lục Hoàng tử, nàng giúp anh được không?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Một câu nói khiến ta hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đêm nay đến gặp ta, không phải để bày tỏ tấm lòng, mà là muốn mượn tình cảm này, để ta mềm lòng, rồi tự nguyện tặng hắn gia sản bạc vạn của ta, để cứu tiểu sư muội mà hắn luôn nhớ mong.
Tình ý ngọt ngào, từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là thuốc độc thấm vào ruột gan mà thôi. Vì vậy ta kiên quyết đẩy hắn ra.
"Giang Sơ, ta không giúp được ngươi."
Thật sự không giúp được.
Vinh hoa phú quý mà ta theo đuổi, là thứ duy nhất ta có thể nắm giữ.
Cuối cùng, Giang Sơ đã rời đi. Trước khi đi, ánh mắt hắn nhìn ta đầy thất vọng, giọng điệu vẫn lạnh lùng như vậy, hắn nói:
"Hạ Cẩm Thư, ta thật sự vô cùng thất vọng về nàng!"
17
Nửa tháng sau đó, ta không còn gặp Giang Sơ và Đường Nguyệt ở trong Ngọc Kinh thành nữa.
Bảo Nhi bảo ta nghỉ ngơi, nhưng việc buôn bán ngọc khí hiện giờ là việc cần phải làm, chỉ cần ta nỗ lực thêm chút nữa thôi là có thể nắm trong tay toàn bộ mạch kinh tế của Bắc Lương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!