1
Ta vốn là cô nhi không nơi nương tựa, từng ngủ đầu đường, cũng từng giành giật thức ăn từ miệng chó dữ. nhìn thấu thế thái nhân tình, không biết chân tình là gì.
Vì thế khi lão thần tiên tiên phong đạo cốt kia xuất hiện, nói có thể ban cho ta một đời nhân duyên mỹ mãn, ta lập tức quỳ xuống đất, lời lẽ chân thành:
"Không cầu một chút chân tình, chỉ cầu vinh hoa phú quý."
Chân tình của nam nhân có tác dụng gì.
Là có thể biến thành bánh bao giúp ta no bụng khi đói khát, hay có thể trở thành chăn đệm sưởi ấm ta khỏi sương đêm?
Dường như chẳng làm được gì cả.
Khi cả sống sót cũng trở nên khó khăn, tất cả những thứ đó đều như hoa trong gương, với ta mà nói đều hư ảo tột cùng.
Nếu có cơ hội như vậy, tất nhiên phải thành tâm cầu vinh hoa. Chỉ có kẻ đầu óc không được sáng suốt mới bị mỡ heo che mắt mà chọn tình yêu.
Lão thần tiên lại hỏi ta:
"Phần lớn nữ tử trên đời chỉ cầu một người chung tình, ngươi dùng tình yêu đổi lấy vinh hoa phú quý, thật sự không hối hận sao?"
Ta cười khẽ một tiếng, nhưng kiên quyết lắc đầu, không hề có một chút do dự.
Năm xưa cha ta bị sắc đẹp làm mờ mắt, cũng từng hứa hẹn với mẹ ta một đời ân ái trước mặt Nguyệt Lão, thề non hẹn biển đến c.h.ế. t không đổi thay. Bọn họ đã từng là đôi phu thê khiến mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng kết quả thì sao?
Một mỹ nhân được chuộc từ thanh lâu mềm mại không xương dựa vào lòng cha ta. Nàng ta dùng khăn lau nước mắt, vu khống mẹ ta ngược đãi nàng ta. Chỉ vài lời đã dụ được cha ta đuổi mẹ ta ra khỏi nhà, vứt bỏ thê tử cưới người khác.
Tình nghĩa phu thê bao năm, lời thề non hẹn biển năm xưa, cuối cùng vẫn không địch nổi tuổi già sắc suy, sự cám dỗ của dung nhan nữ tử trẻ tuổi.
Mẹ ta cả đời đều theo đuổi tình yêu của bà ấy, vì thế khi bị đuổi ra khỏi nhà, trong lòng không còn chút hy vọng sống nào. Mê man đến tột cùng, như thể trên đời này không còn thứ gì để bà ấy lưu luyến nữa.
Lúc đó bà ấy nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, ý thức dần dần mơ hồ nhưng vẫn hỏi ta:
"A Cẩm, cha con biết sai rồi sẽ đến tìm ta đúng không?"
Bà ấy hỏi đi hỏi lại, ta lắc đầu hết lần này tới lần khác.
Ngoài phòng chỉ có lá rụng đầy đất chưa quét, tiêu điều hoang phế. Người bà ấy luôn hằng nhớ nhung chưa bao giờ xuất hiện.
Mẹ ta đau đớn khóc thành tiếng, hai hàng lệ m.á. u chảy ra từ khóe mắt:
"Ông ấy không đến, vậy ông ấy đi đâu rồi?"
Ta nghĩ —
Giờ này chắc cha ta đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực.
Cuối cùng mẹ ta ôm hận mà chết, trước khi c.h.ế. t vẫn gọi tên cha ta. Mắt bà ấy trợn to, luôn nhìn chằm chằm ra ngoài phòng, muốn nhìn thấy lại bóng dáng quen thuộc kia một lần nữa.
Đáng tiếc đến tận lúc bà ấy chết, cha ta vẫn không xuất hiện.
Ta không muốn trở thành người như mẹ ta, tất nhiên cũng không muốn có cái gọi là chân tình của người khác.
Nỗi cơ khổ không nơi nương tựa thuở nhỏ, mùi vị đó thật sự không dễ chịu chút nào. Chỉ có vinh hoa mới có thể khiến ta thực sự an tâm.
2
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!