Đường Ý nhấp nhẹ khóe môi còn sưng đỏ, cô dùng tay xoa xoa, hung hăng trợn mắt nhìn Phong Sính, "Anh có biết cái thẻ phòng này đã bị bao nhiêu cô gái cầm trong tay rồi không?"
"Thế thì sao?", Phong Sính chống tay lên thắt lưng, "Cô chỉ cần biết, không phải ai cũng được theo tôi đến đây."
Đường Ý khẽ hạ giọng "Tôi chỉ muốn nói anh không cảm thấy như vậy thật mất vệ sinh sao?"
"Không có".
Đường Ý không muốn phí thời gian, tên Phong Sính này rất tinh ranh, cùng anh chơi đùa, kết quả chắc chắn sẽ bị đùa bỡn đến chóng mặt. Ánh mắt Đường Ý hướng về chiếc giường lớn "Tôi mệt rồi, anh ngủ trên giường hay sofa?".
"Tôi không ngủ ở sofa".
Đường Ý nghe ra ý tứ bên trong, thật không đứng đắn. Cô đi tới tủ quần áo, lôi ra một tấm chăn bông, may mà ghế sofa cũng rất rộng, ngủ trên đó cũng thoải mái.
Phong Sính mở tivi, âm thanh rất lớn. Đường Ý ngủ không được lăn qua lăn lại, dù tức giận nhưng vẫn không dám nói gì, cô kéo chăn qua đầu, rúc vào không nhúc nhích.
Âm thanh của tivi cứ vang lên bên tai, cô nhắm chặt hai mắt, chẳng bao lâu sau mơ màng thiếp đi.
Nhưng rốt cuộc vẫn không ngủ được, Đường Ý thức giấc, cũng không biết đã mấy giờ rồi. Cô cẩn thận vén chăn ra, nhìn về phía Phong Sính đang nằm nghênh ngang trên giường lớn, xem dáng dấp có vẻ đã ngủ rồi.
"Phong Sính, Phong đại thiếu?"
Cô thử gọi vài tiếng, vẫn không thấy anh trả lời.
Đường Ý ngồi dậy, đem chăn lông bỏ ra, cũng không mang giày vào, rón rén đi tới.
Hai mắt Phong Sính nhắm nghiền, điều khiển tivi bị ném sang một bên, Đường Ý tìm trên tủ đầu giường nhưng không thấy thẻ phòng. Ánh mắt cô hướng về chiếc khăn tắm trên thắt lưng người đàn ông, chẳng lẽ anh ta lại cất nó trong đó?
Thật hay giả.
Đường Ý đưa tay tới, mắt liếc chiếc điện thoại bên cạnh.
Cô ngẫm nghĩ một chút, liền nhanh tay với lấy di động bước ra ngoài, đây là phòng tổng thống, cho nên anh ta nhất định có số máy riêng, cô chỉ cần gọi điện kêu người đến mở cửa là được.
Đường Ý bước nhẹ nhàng, định đi vào toilet gọi điện thoại, ngón tay vô tình ấn vào một phím, màn hình liền hiện ra hình ảnh bảo vệ.
Cô giật nảy mình suýt chút nữa kêu ra tiếng, chiếc điện thoại bị rớt xuống đất.
Đường Ý ôm ngực, trong lòng vẫn còn hoảng sợ, màn hình hiện lên khuôn mặt con ma đáng sợ, thật hợp với căn phòng hắc ám này, đúng là muốn hù chết người khác mà.
Cô ngồi xổm xuống, một lúc sâu mới hoàn hồn lại, Đường Ý bụm chặt miệng và xoa nhẹ lên ngực, mặc dù còn hoảng sợ nhưng cô vẫn đánh bạo cầm điện thoại lên, nhấn hai cái, khung đối thoại hiện ra, yêu cầu cô nhập đúng mật mã.
Đường Ý tức giận đến mức muốn chửi thề, cô bực mình quăng mạnh điện thoại xuống thảm.
Người đàn ông trên giường trở mình, khóe miệng ẩn giấu ý cười.
Một lát sau Đường Ý đứng dậy, liếc qua phía giường lớn, cô cũng không vội tới đó mà lại đi đến bên cửa sổ.
Ánh mắt xuyên qua chiếc rèm hướng ra bên ngoài, cả thành phố Lận An phồn hoa rực rỡ vào ban ngày dường như tan biến, giờ đây lại giống như một đứa bé đang say giấc nồng, ánh đèn trong đêm cũng vì vậy mà trở nên êm địu.
Cô vòng tay siết chặt đầu vai, trong lòng chất chứa nhiều lo lắng, cô biết chắc Tiêu Đằng ở quanh đây. Đường Ý vẫn đứng đó, mái tóc buông xõa sau lưng, đôi mắt bất động nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô.
Phong Sính mở mắt ra, nhìn thấy ánh trăng chiếu rọi trên bờ vai cô, xuyên qua gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Đường Ý. Cô im lặng đứng đó, bóng lưng gầy yếu, cơ thể như vậy nếu ôm vào lòng, có khi không đủ một vòng ôm của Phong Sính.
Đường Ý xoay người nhìn về phía chiếc giường, Phong Sính vẫn đang ngủ say, cô nhấp nhẹ môi dưới, nghĩ ngợi một lát rồi đi về phía đó.
Chiếc giường rất mềm mại, đầu gối cô ép vào mép giường, cảm nhận rõ nó lõm xuống, cô tiếp tục ngã người ra phía trước. Phong Sính ngủ giữa giường lớn, Đường Ý vừa quỳ vừa tiến lên hai bước, bàn tay từ từ hướng đến thắt lưng của anh.
Cô cả gan suy đoán, Phong Sính hạ lưu như vậy, nhất định bên trong không mặc gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!