Chương 50: Anh ấy là bạn trai Đường Ý

Đường Ý không nói được ra hơi, hai mắt cô trợn tròn, nhấc chân đá người đàn ông nhưng bộ dạng của đối phương vô cùng hung dữ và đáng sợ. Hắn vung một búa lên, Đường Ý né được, tiếng búa vụt qua nện thẳng vào màng nhĩ cô.

Đường Ý chưa kịp chạy trốn đã bị đối phương đè xuống.

Cô biết mình sẽ lành ít dữ nhiều.

Có bảo vệ biết chuyện chạy tới, thấy có chuyện liền nhào lên trước. Gã đàn ông thấy vậy liền kéo mạnh Đường Ý lên, kiềm chặt hai bên người cô đi đến thang máy.

Đi tới tầng hai, hắn kéo Đường Ý đến đầu cầu thang, lưng cô dựa vào lan can sắt, phía sau chính là khoảng không lơ lửng.

Cánh tay hắn siết chặt cổ Đường Ý, cây búa trong tay nhắm ngay đầu cô.

Bảo vệ chạy đến nắm chặt cây gậy cảnh sát bên hông "Đừng làm bậy!"

"Kêu giám đốc trung tâm các người ra đây. Đừng lừa tao, bằng không tao đập chết cô ta ở đây".

Hơi thở Đường Ý gấp gáp, hai tay nắm chặt lấy cánh tay đối phương "Anh trai à, tôi với anh không thù không oán, anh tha cho tôi đi".

"Câm miệng, bằng không tao cho đầu mày nở hoa".

Tầng dưới trung tâm có rất nhiều người tụ tập lại, tiếng huyên náo bên tai không dứt, Đường Ý bị đối phương ghìm ở cổ, hô hấp ngày càng khó khăn.

Một bảo vệ đi báo với cấp trên nhưng người phụ trách có liên quan làm sao dám lộ diện, ai dám ló mặt ra cũng chính là viết án tử cho mình.

Phong Sính từ tầng bốn mua sắm xong đi xuống dưới, nhìn thấy thang máy lầu hai có động tĩnh, mới đầu còn lơ đãng, đến khi nhìn kỹ, cánh tay Đường Ý lồng trong túi màu đỏ đã thu hút tầm mắt của Phong Sính.

Dưới lầu, mấy người đồng nghiệp của Đường Ý hét lên "Đường Đường, Đường Đường!"

Thần sắc Phong Sính căng thẳng, nhanh chóng đi xuống lầu.

Đi tới lầu hai, vòng qua hành lang phía trước, bảo vệ muốn ngăn Phong Sính lại, gã đàn ông kia vẫn đang rống lên "Kêu ông chủ cái trung tâm này tới đây".

Phong Sính đẩy người bảo vệ đang ngăn mình, anh thong dong bước lên "Tôi chính là ông chủ".

Mấy người bảo vệ thấy vậy, không biết anh là ai, từ đâu xuất hiện?

"Mày là Từ Hào?"

Xem ra gã này trước đó đã tìm kiếm trên Baidu.

Phong Sính cũng không nhìn đến Đường Ý "Phải, tôi là Từ Hào".

Gã ta nghe vậy, tức giận giơ lấy cây búa trong tay "Con mẹ nó mày không phải là người, vợ tao bị kẹp làm tổn thương nặng, tìm các ngươi lại bị trì hoãn. Ỷ mình có tiền đúng không, tao cho trung tâm các ngươi không còn mở cửa được nữa..."

"Vợ anh bị kẹp làm tổn thương? Chuyện khi nào?"

"Tháng trước, bị cửa thang máy kẹp lại bị thương nặng, tao cũng là người đàng hoàng, không muốn đục nước béo cò, chỉ là muốn bồi thường thỏa đáng, nhưng bây giờ trong nhà đã không còn tiền chữa bệnh rồi..."

Hắn càng nói càng kích động, chiếc búa trong tay chỉ chỉ vào đầu Đường Ý "Tao đây sẽ cho cô ta chết tại nơi này".

Phong Sính vừa nghe vậy, trong lòng liền bật ra sự khẩn trương không giải thích được, anh vươn tay "Đừng, cô gái này là người vô tội, đánh chết cô ấy cũng chẳng có lợi ích gì với anh, chuyện kia là có kẻ dưới quyền gạt tôi làm bậy, bây giờ tôi sẽ bồi thường tiền cho anh".

"Mày cho rằng tao sẽ lại tin lời mày nói sao?"

Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán Phong Sính, như thể vật báu nắm giữ trong lòng bàn tay bỗng nhiên bị người ta hất tay trên muốn phá vỡ. Anh lấy túi to ra nói với giọng lão luyện "Anh có biết cái này bao nhiêu tiền không? Cầm lấy trước đi".

Phong Sính ném cái túi một cái, rơi xuống bên chân gã đàn ông.

Anh kiêu ngạo được nuông chiều nhiều, tiền đối với anh trước giờ chưa từng quan trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!