Phong Sính rón rén đi vào phòng, ánh trăng bên cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người nằm trên giường.
Đường Ý hoàn toàn không nghĩ đến Phong Sính sẽ hạ mình tới đây, vậy nên cô thấy mệt cũng tự đi ngủ.
Phong Sính cúi người xuống, vén chăn lên, từ từ nằm xuống bên cạnh Đường Ý.
Anh thật muốn nhìn xem, sáng mai khi thức dậy, Đường Ý phát hiện anh nằm ở đây sẽ có biểu hiện như thế nào.
Đường Ý đặt phòng tiêu chuẩn, có hai chiếc giường, một lớn một nhỏ.
Phong Sính ôm eo Đường Ý, cánh mũi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, lúc nãy từ đại sảnh đi vào đã ngửi được mùi này. Khách sạn này trang bị cũ kỹ, phòng ốc nhỏ hẹp, Phong Sính không thể nằm được nữa, anh sợ không sạch sẽ, đột nhiên cảm thấy toàn thân hơi ngứa.
Phong Sính vội ngồi dậy, bàn tay đẩy vai Đường Ý "Dậy đi".
Đường Ý còn đang say giấc, giọng ngái ngủ "Ai vậy?"
Phong Sính hừ lạnh, cô còn muốn ai ở trên giường của mình?
Anh xoay người bật đèn ngủ trên đầu giường.
Đường Ý bị ánh sáng chiếu vào mắt, hai tay che mắt lại "Ai vậy? Đang ngủ mà".
Giọng nói nũng nịu, vừa nghe đã biết chưa tỉnh ngủ. Phong Sính giữ chặt cổ tay cô, đặt hai tay lên gò má "Nhìn cho rõ xem tôi là ai?"
Cô chớp mắt vài cái, lúc này mới tỉnh táo, thấy rõ người trước mặt, Đường Ý không khỏi cau mày "Sao anh lại ở đây?"
Phong Sính kéo cô đứng dậy, tóc dài lõa xõa trên vai. Cô ngồi bên cạnh anh, đầu óc choáng váng, gương mặt mệt mỏi "Tôi buồn ngủ quá, để tôi ngủ trước đã".
"Còn muốn yên ổn ngủ sao?" Phong Sính đẩy đẩy cô vài cái.
Tóc quất vào mặt làm Đường Ý hơi đau "Buông tôi ra, anh phát điên gì vậy?"
"Chơi trò mất tích thật tốt, chị em chỉ hận không thể đến nhà tôi gây sự. Tôi không cho em ăn không cho em mặc đầy đủ sao? Lại để em chạy đến nơi thế này ngủ?"
Đường Ý bị anh lắc lắc làm cho khó chịu, Phong Sính chế trụ vai cô nhấc lên "Anh nói rõ ràng cho tôi".
Ánh mắt cô khóa chặt trên mặt Phong Sính, anh nheo mắt lại "Tâm tư em đang bất ổn, có phải đã gặp chuyện gì, hay người nào sao?"
"Đúng vậy, tôi đã gặp Tiêu Đằng".
Phong Sính rùng mình, đột nhiên đẩy cô ra.
Đường Ý mất thăng bằng liền ngã xuống giường, Phong Sính lại lôi mạnh chăn ra khiến cô lại lăn xuống đất.
Đường Ý vuốt nơi cánh tay bị đau do té xuống "Phòng này là tôi thuê, anh ra ngoài đi".
"Tôi không đi, cùng lắm thì tôi mua lại chỗ này".
"Phải, Phong Sính anh nhiều tiền, chuyện thích làm nhất chính là đốt tiền".
"Em đang rủa tôi đấy à?"
Đốt tiền?
Đường Ý khó khăn bò dậy, lên giường ngồi.
Phong Sính nhìn nghiêng qua cô, cười nham hiểm "Lúc tối đã gặp Tiêu Đằng sao? Xuân tình nhộn nhạo như vậy".
Đường Ý đối nghịch với anh "Cần gì phải hỏi nhiều như vậy, tôi thấy Phong Sính anh đúng là đoán việc như thần". Cô tiến đến, tựa như muốn chạm vào mặt Phong Sính "Tiêu Đằng đúng là đang qua lại với Tần tiểu thư, trai tài gái sắc, thật xứng đôi".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!