Chương 31: Giống như đau lòng vì cô

Súng?

Đồng bọn cùng nhìn qua "Mẹ nó, đúng thật!"

Phong Sính ấn vang còi xe, với kỹ năng đua xe của anh, muốn ép chiếc xe con màu đen dừng lại là chuyện quá đơn giản. Đường Ý nghiêng ngả từ Đông sang Tây, lục phủ ngũ tạng giống như bị đẩy ra ngoài.

Hai tên đàn ông giữ cánh tay cô lại không cho động đậy "Mẹ kiếp, tiếp tục như vậy không chừng cảnh sát lại đến đây".

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hắn có súng, tao cũng thể lấy đá chọi với đá".

"Ném cô ta xuống đi, chúng ta sẽ tìm người khác".

Xe thể thao của Phong Sính kề sát bên cạnh, sườn xe chỉ cách một hai centimet sẽ đụng phải. Đường Ý nhìn ra ngoài cửa xe, bóng cây u tối đứng thành hàng nổi bật trên mặt đường. Xe Phong Sính rất nhanh lao đến bên tay phải bọn họ, tên lái xe liếc nhìn "Nhanh lên, lỡ như hắn nổ súng, chúng ta chết cả lũ".

Tài xế đánh tay lái, sau đó phanh thật mạnh. Đầu Đường Ý vọt lên đụng lưng ghế dựa, còn chưa kịp đứng vững đã bị gã bên cạnh nhấc lên đẩy ngã xuống mặt đường. Đối phương nhanh chóng trở lại xe "Chạy, chạy đi!"

Tên lái xe không thể quay xe, tìm một đường lui phía sau, quay đầu xe dứt khoát rời đi.

Phong Sính từ trên xe bước xuống, chân đụng đụng vào Đường Ý ngồi bệt trên mặt đất "Thật là phiền phức, con ghẻ".

Phong Sính cũng không quan tâm từ này có thích hợp hay không, anh đứng thẳng bên cạnh Đường Ý, ánh mắt nhìn về phía xa "Dám cướp nữ nhân của ta, không thể không đào cho ra bọn chúng là ai!"

Chân anh cử động "Em đợi ở đây, tôi đuổi theo chúng".

Anh vừa nhấc chân, Đường Ý liền ôm lấy ống quần anh "Tôi không sao, anh không sợ vứt tôi ở đây lát nữa lại xảy ra chuyện gì sao?"

"Em là nữ King Kong dũng mãnh phi thường, còn dám dùng chai rượu ném vào người tôi, em có thể xảy ra chuyện gì?" Phong Sính nhẹ dùng sức, rút chân khỏi vòng tay cô, sau đó đi về xe mình.

Phong Sính suy nghĩ rất đơn giản, Đường Ý chính là người phụ nữ của anh, ai dám trói buộc cô chính là đang khiêu chiến với quyền lực của Phong Sính. Dám ở Phách Vương* xúc phạm người quyền thế, một đám chán sống rồi nha.

Phách Vương: hiệu của Sở vương Hạng Vũ thời Tần – Hán

Đi đến trước xe, Phong Sính mở cửa xe, ánh mắt liếc nhìn Đường Ý vẫn bất động ngồi đó.

Cô vô cùng sợ hãi, từ nhỏ đến lớn luôn giữ khuôn phép, chưa từng gặp qua loại chuyện này. Nếu lúc nãy Phong Sính không cứu được cô, có phải cô sẽ không còn mạng trở mạng trở về không?

Đường Ý rụt tay lại, mặt đất lạnh băng xuyên qua da thịt thẩm thấu vào bên trong, bà tay vừa rồi bị ném khỏi xe khó tránh khỏi trầy xước. Phong Sính nhìn xuống người cô, bóng dáng của cô bị ánh trăng kéo ra rất xa, cô độc và hoang vắng.

Bản tính của Phong Sính chính là mạnh mẽ tranh đấu, dựa vào kỹ thuật của anh cùng chiếc xe thể thao kia muốn đuổi kịp những người đó không phải là vấn đề, anh muốn trừng trị bọn chúng thật mạnh tay.

Nhưng...

Ánh mắt anh giằng co trên người Đường Ý, người muốn mở cửa xe nhưng đôi mắt hoàn toàn không thể sai khiến.

Trong lòng Phong Sính nhất định rất tức giận, chính là cô không biết suy nghĩ, bao nhiêu cô gái muốn được theo anh ra ngoài? Cô thì ngược lại, nơi chơi bời vui vẻ xinh đẹp đó, lại cảm thấy khó chịu ngủ thiếp đi, tỉnh ngủ còn muốn phát giận, cho nên bị người bắt đi là đáng đời.

Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, anh vẫn đập tay vào kính xe, từng bước trở lại.

Anh đi đến bên cạnh Đường Ý, cúi xuống nhìn cô "Cũng đều tại em, nếu không tôi đã sớm bắt những tên đó lại rồi".

"Bọn họ đến tột cùng là người nào? Sao lại muốn bắt tôi?"

"Sao tôi biết?" Giọng Phong Sính cứng đơ "Bọn họ không nói gì sao?"

Đường Ý ngẫm nghĩ "Nói là, cái gì danh sách được giới thượng lưu cung cấp, nhà ai có tiểu thư được cưng chiều, nghe khẩu khí, cũng biết tôi là em vợ Phong gia..."

"Chuyện này, tám phần có liền quan đến vụ án mất tích gần đây".

Đường Ý ngẩng đầu nhìn anh "Vụ án mất tích gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!