Ánh mắt Phong Sính chợt phát ra tia sáng.
Tiêu Đằng xông ra ngoài, bị vệ sĩ bên trong chặn lại.
Phong Sính nghiêng người đứng dậy căn dặn "Tiếp tục tra hỏi cho tôi, trước sáng mai nếu hỏi không ra, các ngươi tự biết chịu phạt đi".
"Vâng".
Phong Sính nhìn sang gương mặt đầy lo lắng của Tiêu Đằng "Tôi đã nói rồi, cho dù anh cố gắng cả trăm năm, dựa vào chính mình leo lên vị trí của tôi, cũng không nghĩ đến trong khi anh nỗ lực từng chút, tôi lại có thể hưởng thụ cô gái của anh, hưởng thụ khoái lạc dẫm nát trên người của anh. Thực tế thì người đẹp gầy yếu, xương cốt mỏng manh, ai còn thích?
Tôi thích người có chút da thịt, nhất là ở bộ phận đặc biệt".
"Phong Sính, đồ đê tiện!"
Phong Sính phất tay, lời này đối với anh đều như gió thoảng mây bay, anh da mặt dày, không bị ảnh hưởng bởi điều đó.
Bước chân ra khỏi gara xe, Phong Sính vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đường Ý đứng dưới đèn đường cách đó không xa.
Ánh đèn nhỏ yếu và mờ mịt bao phủ lấy thân ảnh của cô, cô vốn thông minh không vội vã xông tới đây, bởi cô và Tiêu Đằng đều đang cầu người khác giúp đỡ.
Bước chân Phong Sính dừng lại, Đường Ý mặc áo khoác màu vàng nhạt, mái tóc được buộc đơn giản sau gáy, không có trang phục hay trang sức rực rỡ nhưng lại mang một vẻ phong tình rất khác biệt.
Có lẽ cô gái này về sau sẽ trở thành người phụ nữ rất quyến rũ đây.
Phong Sính vẫn còn nhớ rõ sau một đêm kia, ra giường trắng tuyết nhuộm một vết hồng, cơ thể anh đã trào lên luồng nhiệt khô nóng. Đường Ý nâng tầm mắt, thấy anh đừng đó liền chạy nhanh tới.
Phong Sính khôi phục vẻ mặt, từ trên cao nhìn cô "Có việc gì?"
"Anh đã biết rõ cần gì phải hỏi".
Phong Sính lướt qua cô đi về phía trước, ngồi xuống mái che nắng trong sân.
Đường Ý ngồi đối điện anh "Tôi và Tiêu Đằng chẳng qua chỉ đến đó dùng cơm, chuyện này không hề liên quan đến anh ấy".
Ngón tay Phong Sính gõ vô thức trên mặt bàn, một nhịp, một nhịp, nhưng anh đã thật sự làm rối loạn tâm trạng của Đường Ý. Một lúc lâu sau, Phong Sính mới quay đầu nhìn cô "Tôi không nói chuyện này có liên quan đến anh ta, là anh ta cố ý xen vào. Dì nhỏ, lúc đó em cũng có mặt, đừng đổ oan cho tôi. Bây giờ, cho dù tôi chịu thả người, anh ta cũng sẽ không đi, anh ta là người trọng tình bạn.
Cho dù bị đánh đến chết, anh ta nhất định phải dẫn bạn mình đi mới chịu từ bỏ".
"Anh đánh anh ấy?", giọng nói Đường Ý đầy lo lắng.
Phong Sính nghe vậy, cảm thấy cực kỳ khó chịu "Đánh thì sao?"
Vì một người đàn ông mà lo lắng đến như vậy, thật mới mẻ nha.
Thấy cô tức giận không kiềm được, Phong Sính gác chân "Em nói, lúc đó anh ta có nên giúp đỡ hay không?"
Đường Ý nắm chặt túi trong tay "Chuyện bạn bè của Tiêu Đằng tôi không quản được, tôi chỉ hy vọng Tiêu Đằng không có chuyện gì".
"Vậy thì phải xem biểu hiện của em".
"Anh lại muốn như thế nào?" giọng cô tắc nghẹn nhưng lại giống như đang gào lên giận dữ, như muốn dốc toàn bộ sự uất hận chất chứa trong lòng. Phong Sính cảm thấy rất thú vị "Dì nhỏ, tôi muốn thế nào, em còn hỏi tôi sao?"
Cô cười lạnh, mỉa mai nói "Phong đại thiếu gia đổi phụ nữ như thay áo, đừng nói 35 ngày một tháng, chỉ hai tuần vui chơi đã khó giữ được anh. Tôi có gì đặc biệt lại khiến anh thích thú như vậy?"
"Thì ra em cũng để ý tôi như vậy, tìm hiểu tường tận như thế" Ánh mắt Phong Sính hướng về phía xa "Dì nhỏ, là tôi đang giúp em, nói thật lòng, em chịu nhiều ủy khuất như vậy, Tiêu Đằng không nói, em không nói, định lừa dối nhau cả đời này sao?"
"Không cần anh quan tâm".
Phong Sính móc ra hộp thuốc lá, tìm được một điếu đi ra ngoài "Em và Tiêu Đằng nói chuyện rõ ràng đi, hoàn toàn cắt đứt với anh ta, tôi bảo đảm về sau sẽ không gây phiền toái cho anh ta nữa".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!