Chương 22: Lời tôi nói, em còn tin sao?

Đường Ý nghẹn họng, Phong Sính ngay sau đó còn nói thêm "Như thế nào, có phải chị gái em thấy được viễn cảnh trước mắt sẽ lo lắng a?"

"Cho dù ông ấy thật sự như vậy, anh cũng đừng nhắm vào chị tôi được không, chị ấy không có lỗi".

"Nếu tôi phá hư chuyện bọn họ, chị em không thể không bước vào hố lửa này sao?" Phong Sính lui người về sau, Đường Ý vội đứng thẳng lên. Người đàn ông không nổi giận như lúc trước, như thể mọi chuyện đã trôi qua, thật sự vì tốt cho hai chị em cô.

"Hiện tại, chị tôi đã ký công chứng tài sản, nếu ba anh mất đi, anh cảm thấy cuộc sống sau này của chị ấy sẽ tốt hơn sao?"

Đường Ý không khỏi phản bác "Chị tôi làm như vậy, còn không phải vì muốn ngăn chặn cái miệng của anh sao? Chị ấy chỉ muốn chứng minh chị đến với ba anh không phải vì tiền.

Phong Sính ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa nhìn về khung ảnh "Em nói, mẹ tôi có phải rất xinh đẹp không?"

Đường Ý nhẹ gật đầu "Rất đẹp".

"Khí chất của mẹ tôi, chị gái em có sao?"

Đường Ý chưa trả lời, Phong Sính đã cười lạnh "Ngay cả mẹ tôi như vậy cũng đã bị bỏ rơi, huống chi chị em chỉ là cọng cỏ dại?"

"Ban đầu lúc ba anh theo đuổi chị tôi, chị ấy cũng rất do dự, không chỉ là khoảng cách tuổi tác mà còn vì hai nhà không môn đăng hộ đối. Nhưng ông ấy rất dịu dàng ân cần, chăm lo từng ly từng tí cho chị tôi, chị ấy chưa từng nói chuyện yêu đương, cho nên mới cho nhau một cơ hội".

Đường Ý thấy Phong Sính đứng bất động ở đó, cô lặng lẽ lui về phía sau "Nếu anh đã nói như vậy, anh để tôi trở về có được không? Tôi sẽ khuyên chị tôi, bảo chị suy nghĩ lại".

"Nghĩ lại? Bụng đã lớn rồi, ba tôi cũng coi như ngang ngược liều mạng".

Đường Ý nhìn về phía cửa, tiếng nói của Phong Sính vang bên tai "Đừng mất công suy nghĩ nữa, em không thoát ra được đâu".

"Anh lại muốn nhốt tôi ở đây sao?" Mặc kệ Phong Sính nói nhiều như vậy, Đường Ý không chút đồng tình với anh, lúc anh tạo được khoái lạc trên nỗi đau của người khác, sao anh lại không nghĩ đến người khác có chịu được sự đau đớn đó hay không?

"Tối nay trong nhà không có ai, tôi đã để quản gia và người giúp việc qua bên kia hỗ trợ".

Đường Ý nghe vậy, dựa vào cánh cửa sau lưng, dáng vẻ như sẵn sàng chiến đấu.

Phong Sính xoay người bước tới cô, bàn tay nhỏ của Đường Ý nắm thành quyền "Bọn họ phát hiện ra tôi không có ở đó, nhất định sẽ đến đây tìm".

"Bọn họ chẳng quan tâm đến em đâu, Phong gia lúc này đã trở thành nơi ăn chơi đàng điếm".

Đường Ý muốn trốn, Phong Sính bỗng đứng lại, nhìn ngắm bốn phía "Đêm nay em ngủ ở đây đi, ngủ trên giường mẹ tôi".

Đường Ý lắc đầu "Không, tôi không muốn".

Lá gan cô không lớn, khi còn nhỏ nghịch ngợm, mẹ cô hay kêu ma quỷ lấy mạng đến hù dọa cô, nhìn thấy biểu cảm trước sau như một của tượng sáp, cô càng cảm thấy rùng mình sợ run.

Phong Sính đi tới cửa, cô đã rút lui vào một góc.

Nam nhân ấn ngón tay lên, cánh cửa theo đó mở ra, lúc anh đi ra cũng không đóng cửa lại, Đường Ý vội vàng kéo cánh cửa lại, do dự một lúc mới đi theo sau Phong Sính.

Anh vẫn đi xuống lầu dưới, Đường Ý theo ngay phía sau, anh cũng không phải là không biết.

Đi tới phòng khách, Phong Sính đột nhiên xoay người "Em đã ăn chưa?"

Đường Ý lắc đầu, lại vội vàng gật đầu "Ăn, ăn rồi".

"Thật sự đã ăn?" Giọng điệu của Phong Sính rõ ràng là không tin.

"Ăn rồi". Đường Ý thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

"Tốt lắm, vậy nấu bữa cơm cho tôi đi".

Đường Ý vội đáp "Tôi không biết nấu".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!