Đường Ý túm được là khoảng không, nắm chặt hai tay thành nắm đấm nhỏ, tức giận đến mức hận không thể đấm trúng mặt Phong Sính.
Cô quay đầu lại nhìn ngôi biệt thự phía sau lưng. Ngôi biệt thự ba tầng đồ sộ ẩn mình trong bóng đêm, trừ ánh đèn bên trong vườn, bên trong tất cả đèn đều được tắt ngúm.
Đường Ý đứng lại ven đường khá lâu, lại chỉ thấy xe lên núi mà không có đến một chiếc đi xuống. Cô ôm chặt thân mình, hơi lạnh khiến cô run lẩy bẩy. Cô sẽ không nhấn chuông cửa. Đúng vậy, Đường gia so với Phong gia mà nói, chính xác là không thể so sánh chứ đừng nói đến môn đăng hộ đối, dùng trên trời
- dưới đất để hình dung cũng đã là cất nhắc Đường gia rồi. Chị gái cô cũng là lấy hết mọi dũng khí mới có thể tiếp thu tình yêu này, Đường Ý không muốn khiến chị mình khó xử.
Nếu đêm khuya mà cô lại đến quấy rầy, Phong Triển Niên tất nhiên sẽ thấy người Đường gia thật phiền phức. Cô không muốn chị mình vì điều đó mà phải cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng ở đây lại cách xa trung tâm thành phố, dù cô có đi bộ đến sáng mai cũng chưa chắc về đến nhà. Đường Ý ngồi sụp xuống, trong lòng hận không thể cắn Phong Sính một trăm miếng . Người điên kia vẫn còn cầm theo điện thoại của cô. Mà đối với Phong Sính mà nói, cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu.
Những tiết tấu nhanh của điệu nhạc kích động toàn bộ quán bar, những vũ nữ uốn éo thân mình, lợi dụng eo nhỏ đong đưa mà bộ ngực nhảy lên xuống. Cùng ánh đèn hòa trộn, những chiếc quần cực ngắn, những hình ảnh trắng nõn phía dưới càng khiến người ta khí huyết phun trào, ngọn lửa giễu cợt trong thân như muốn bùng lên.
Phong Sính đem gì đó vứt lên trên đài, vươn tay ôm lấy một cô gái .
Đôi môi hôn lên mặt anh, cô gái kia kiềm chế không được tiếng thở dốc còn nặng hơn anh. Một đôi tay nhỏ bé không thể chờ đợi mà xốc áo anh lên, trên người Phong Sính rất nóng, trong nháy mắt đôi bàn tay dán chặt vào người anh, không thể chịu đựng mà lên tiếng.
"Thật thoải mái."
Đôi môi nam nhân gợn sóng, môi của ả trượt dần từ chân mày, lướt qua sống mũi cao thẳng, tiến đến khẽ cậy mở cánh môi. Đúng lúc Phong Sính nghiêng mặt, một giọng nói mị hoặc truyền đến.
"Gấp cái gì?"
"Phong thiếu, "
Cô nàng nhỏ giọng làm nũng, ánh mắt đảo qua mặt bàn, nhìn thấy di động kia, ả cầm lên.
" Bây giờ còn ai dùng điện thoại nắp gập này nữa"
Phong Sính để cho ả ngồi lên đùi mình, anh đưa tay nhận lấy, trên màn hình hiển thị hai mấy cuộc gọi nhỡ , đoán chừng người tên Tiêu Đằng sắp phát điên rồi.
Cánh tay cô nàng kia vuốt ve bả vai Phong Sính, anh mở điện thoại, nói với cô gái bên cạnh.
"Thích tự sướng không?"
"Có cô gái nào lại không thích chứ?"
Phong Sính ngẩng đầu nhìn vào mắt cô ả.
"Hôn anh."
ả ta vừa nghe, trong mắt rõ ràng lóng lánh.
"Phong thiếu, muốn em hôn ngài sao?"
Phong Sính khóe miệng ẩn giấu nụ cười, anh nghiêng người, nâng đầu cô ả, để cả người ả nằm trên đùi mình, bị anh đè xuống, , hắn một nghiêng người, nâng nữ nhân đầu, nàng cả người nằm ở trên đùi hắn, bị hắn đè ép đi xuống. Phong Sính chọn đúng góc độ, nhấn nút chụp.
Sáng sớm hôm sau.
Phong Sính đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, vuốt lại máy tóc màu đỏ sậm, đây là thói quen của anh. Anh đeo kính râm, đổi chiếc xe khác rồi đi ra ngoài. Bánh xe lăn đến trên núi, rất nhanh, biệt thự trên đỉnh núi đã hiện ra trước mắt.
Người đàn ông bước khỏi xe, tầm mắt bị một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn hấp dẫn.
Đường Ý ôm chặt hai tay, dựa vào hàng rào trước cửa. Phong Sính tháo kính râm, đồ ngốc này, không lẽ đứng đây cả đêm qua?
Anh giương mắt nhìn về phía biệt thự trước mặt, ánh mắt thu hồi, chân hướng Đường Ý đá đá. "Tỉnh tỉnh."
Đường Ý khẽ cựa mình, tròng mắt chậm rãi mở ra, sau khi nhìn rõ người đang đứng trước mặt, cô từng chút đứng lên. Nhưng đôi chân gần như tê cứng, không thể nhúc nhích, cả người lại gần như ngã vào nam nhân đứng trước mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!