Chương 12: Giữa đường gặp ác ma

Thần sắc Tiêu Đằng mờ mịt nhìn Đường Ý. Anh nắm tay Đường Ý đi về phía trước.

Tiêu Đằng lái xe đưa Đường Ý đi tới công ty, Viên Viện không có ở đó. Tiêu Đằng lúc đi cũng vội vàng, ngay cả phòng làm việc cũng không khóa lại. Anh đóng cửa phòng, đưa tay ôm lấy Đường Ý.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, loại chuyện này lại từ miệng cô gái nói ra, có thể thấy cô có bao nhiêu dũng khí.

Tiêu Đằng ôm mặt Đường Ý, anh hôn cô, không phải không có lúc anh không kiềm giữ được, mà là lúc trước Đường Ý không cho. Ôm cô vào lòng, hai người ôm chặt nhau như không có một kẽ hở. Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, Viên Viện bật đèn, đột nhiên nhìn thấy cảnh mà khiến cô giật mình.

Đường Ý vội trốn trong lòng Tiêu Đằng, Tiêu Đằng vuốt nhẹ đầu cô, nhìn người đến là Viên Viện, anh cười cười: "Không phải em về nhà sao?"

"Em, em có tài liệu chưa lấy..." Vẻ mặt Viên Viện hơi xấu hổ: " Hai người muốn thân thiết sao không tìm nơi khác."

Tiêu Đằng hai tay chống trên bàn làm việc.

"Cũng đâu phải em chưa từng nhìn thấy."

Đường Ý sửa sang lại tóc, Viên Viện chỉ chỉ bàn làm việc của mình: "Mình muốn lấy chút tài liệu."

Cô cất bước, cảm thấy chân nặng tựa đeo chì. Tiêu Đằng kéo tay Đường Ý.

"Bọn anh đi trước."

"Vâng." Viên Viện cảm nhận được giọng nói của mình biến đổi, quay người kéo ngăn kéo, không để bọn họ nhìn thấy viền mắt của mình đang đỏ lên.

Đi khỏi công ty, Đường Ý đi cạnh Tiêu Đằng, hai người cũng không lái xe, Đường Ý không hiểu Tiêu Đằng đang nghĩ gì.

Anh đi đến một cây rút tiền tự động, Đường Ý nhìn anh lấy ra một số tiền từ nó.

Sau đó lại đứng ven đường đón xe, Đường Ý không hỏi, chỉ biết đi theo sát anh.

Đi đến trước khách sạn năm sao, Tiêu Đằng nắm chặt tay cô, không nói hai lời đi thẳng vào trong.

Đi đến bên quầy phục vụ, trong lòng bàn tay Tiêu Đằng đều là mồ hôi.

"Xin hỏi, có phòng trống không?"

"Có."

"Xin hỏi ngài muốn phòng tiêu chuẩn như thế nào? Phòng tiêu chuẩn một đêm tám trăm chín mươi chín đồng. Phòng hồ cảnh, một đêm một ngàn hai trăm chín mươi chín đồng."

Đường Ý nghe thấy, há miệng hít sâu, cô kéo tay Tiêu Đằng. "Chúng ta về nhà đi."

Nhân viên phục vụ nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.

Tiêu Đằng lấy chứng minh thư và tiền mặt: "Tôi muốn Phòng hồ cảnh."

"Vâng." Nhân viên phục vụ nhanh chóng làm thủ tục, Đường Ý nhìn Tiêu Đằng đếm tiền, trong lòng cô tràn ra cảm giác chua xót. Tiêu Đằng nhận thẻ phòng rồi cười với cô.

"Chúng ta đi ăn gì đó trước đi."

"Vâng."

Đường Ý muốn ăn tạm gì đó, nhưng Tiêu Đằng khăng khăng mang cô đến một nhà hàng. Giá ở đây quả thật rất kinh người, tùy tiện chọn vài món, ví tiền của Tiêu Đằng ắt cũng xẹp không ít.

Anh còn nói người ta mở một bình rượu đỏ. Đường Ý ngồi bên cửa sổ, Tiêu Đằng rót rượu đỏ cho cô.

"Khách sạn này chắc không có liên quan đến Phong Sính. Anh không tin, khách sạn nào cũng đều là của nhà anh ta."

Đường Ý gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!