Chương 6: (Vô Đề)

11

Yến nương tử dường như không ngờ ta sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt không tin nổi mà nhìn ta.

Ngươi tới nói chuyện với ta, thực sự nghĩ rằng chuyện này chỉ mình ta mới nói được hay sao? Nhưng các người ai mà chẳng biết, ta cũng chỉ là kẻ không danh không phận theo Tống Thập Bát.Nếu ta đi nói chuyện này với hắn, ta lấy tư cách gì? Hắn sẽ nghĩ thế nào về ta?Hắn với Yến giáo úy tuy khác họ nhưng thân như huynh đệ. Đã là huynh đệ, có chuyện gì là không thể nói ra? Ai thích hợp hơn để nói chuyện này với hắn?Ngươi hôm nay tới, nếu chỉ để thăm dò, thì ta nói thẳng, chuyện này thành hay không thành đều không liên quan tới ta.

"Ngươi đã sinh con cho hắn, sao chuyện này lại không liên quan tới ngươi? Vạn Tam nói, Thập Bát gia nổi giận, ai nói cũng không nghe, nhưng lại chịu nghe lời ngươi."

Ta lắc đầu, phải nói sao để nàng hiểu đây?

Tống Thập Bát không phải là nghe lời ta, mà là hắn hiểu lý lẽ, chỉ cần có người gợi mở cho hắn mà thôi!

"Ngươi về nói lại với Yến giáo úy lời của ta. Tốt nhất hãy hỏi Tam Nương xem nàng có thực sự muốn gả cho Tống Thập Bát hay không. Yến giáo úy có lẽ cũng biết rõ, hôn sự của Tống Thập Bát, tuyệt đối không dễ dàng mà định được."

Dù sao hắn vẫn còn toan tính đại sự, hôn sự cũng là một con bài.

Yến nương tử nhìn ta mà chẳng hiểu đầu đuôi, dường như nhất định phải có một câu trả lời rõ ràng.

"Ngươi thử nghĩ xem, tại sao ngươi và Yến giáo úy lại muốn thúc đẩy mối hôn sự này?"

Chỉ trong chớp mắt, nàng mở to mắt, hoảng hốt.

"Hoặc là Yến giáo úy tự nói với Tống Thập Bát, bảo hắn nạp Tam Nương, hoặc là Tam Nương cứ chờ, với tính cách của Tống Thập Bát, sớm muộn gì cũng sẽ có câu trả lời."

"Nhưng ta nói thêm một câu, nếu một ngày Tống Thập Bát thực sự như chúng ta mong đợi, vinh hoa phú quý của nhà họ Yến đã đặt trên vai Yến giáo úy, thì cớ gì phải ủy khuất Tam Nương?"

"Ca ca nàng có thể bảo vệ nàng, tìm cho nàng một người thực lòng yêu thương, biết quan tâm lo lắng cho nàng, chẳng phải tốt hơn sao?"

Mấy ngày sau, ta đã quên chuyện này.

Tam Nương và ta sống chung một viện, ngày nào cũng gặp mặt, ta vẫn đối xử như thường. Tam Nương thấy ta liền lảng tránh, ta giả vờ không thấy, vẫn sống như thường.

Cuối cùng nàng cũng phải tự mình nghĩ thông suốt.

Người đi Tây Thục đã quay về, Quách Hưng muốn triệu kiến Tống Thập Bát.

Tống Thập Bát không vội vã chút nào, về nhà trước, tắm rửa xong, ăn uống no nê, rồi lại dẫn Hỉ Cô đi mấy vòng.

Ta thật ghen tị với cái lưng của hắn, trông chẳng có vẻ gì là đau mỏi.

Cuối cùng Hỉ Cô không chịu nổi, đi mệt rồi, liền nằm bẹp trên người hắn không động đậy nữa.

Hắn ngồi xuống bàn, giả vờ nghiêm túc viết chữ, Hỉ Cô ngồi trên đùi hắn, dùng ngón tay chấm mực, khi thì vẽ lên mặt hắn, khi thì vẽ lên giấy.

Dưới ánh nến lay động, hai người họ như được bao phủ trong ánh sáng dịu dàng, tràn đầy ấm áp và yên bình.

Ta không nỡ quấy rầy, chỉ lặng lẽ ngồi bên nhìn.

"Nhà còn bao nhiêu bạc?"

Hồng Trần Vô Định

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt cũng phủ ánh sáng dịu dàng.

Ta thoáng căng thẳng, có chút sợ hãi, nhưng không biết sợ điều gì.

"Ta đã đổi tất cả thành vàng rồi, khoảng 500 lượng vàng thỏi, thêm vàng lá, vàng hạt, tổng cộng khoảng 538 lượng."

Đây đều là tài sản riêng của Cao Đãng, ngoài số đã phân phát, còn lại chừng đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!