Chương 9: (Vô Đề)

Nói ra, rốt cuộc đã nói hết ra rồi.

Cảm giác này, giống như là giải thoát.

Anh ngây dại.

"Không thể tin được đúng không?" Cô sớm nên ngờ đến loại kết quả này, tình cảm của cô dù gì cũng nên sớm tiêu biến, nhưng mà tại sao lúc này tim cô lại phải chịu đau đớn như vậy "Tôi cũng không muốn tin, nhưng……….

Đó là sự thực."

"Tôi…. Cậu…." Lần đầu tiên trong đời anh thật sự cảm nhận mình rất bất lực, anh lúc này thật không dám nhìn cô, cũng không dám đối mặt vớ cô "Tiểu Lương…. tôi…."

Nước mắt từ đầu đến cuối cũng không rớt xuống, cứ lửng lơ treo nơi hốc mắt…. Hoặc là, cũng có thể nước mắt của cô vốn không thể rơi xuống được nữa.

Bỗng dưng, cô phát ra một tràng cười lạnh lẽo, "Đồng, có thể hôn em một lát được không?"

"Sao?" Nghe được lời đó anh bật to sửng sốt.

Cô muốn anh hôn cô?

"Chỉ là một nụ hôn, sau đó em và anh ai sẽ đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau." Còn một câu nói sau cùng cô ngậm vào miệng, không thể nói ra.

"Tôi…"

"Không được cự tuyệt em." Cô tiến lên đón lấy đôi môi của anh.

Chỉ là một nụ hôn nhàn nhạt, chỉ là hai cánh môi giây phút kề cạnh nhau, không phải nụ hôn nồng nàn, không phải nụ hôn nhiệt tình của cả hai

------- nhưng điều này đã đủ cho cô cả đời.

Tất cả đều là cô chủ động, anh không có chút động thủ trong nụ hôn này.

Một lát sau, cô rời đôi môi của anh, "Cám ơn anh, Đồng." Như thế này, cô cũng nên sớm hết hi vọng đi thôi.

"Tiểu Lương!" Anh, Đồng Liệt Lâm vô cùng thất vọng trong lúc kinh ngạc đã bỏ lỡ cơ hội hôn cô, nhưng lại không thể mở miệng bảo cô tiếp tục cho anh hôn, cho nên anh phiền não gầm nhẹ.

"Hẹn gặp lại, Đồng." Quyến luyến nhìn anh một lát, cô lại giơ lên nụ cười nhàn nhạt ban nãy, rồi xoay người rời đi.

Từ đó về sau………. Cái gì cũng không liên quan nữa.

Anh không đuổi theo cô, vì tự cho là vẫn có cơ hội gặp lại, có ai ngờ, bỏ lỡ cơ hội này, phải đến thiên duyên vạn kiếp về sau, phải rất lâu rất lâu, họ mới có cơ hội gặp lại.

★ ☆ ★ ☆ ★

Ban đêm, ở nhà họ Phương.

Nơi thư phòng nhuốm sắc lạnh lẽo này, là nơi Phương Tiểu Lương vẫn luôn không dám đặt chân vào, nhưng riêng buổi tối hôm nay, cô lại chủ động đi vào.

"Con đã quyết định rồi sao, Tiểu Lương?" Ba Phương ngồi làm việc trên bàn, khuôn mặt luôn giữ nét nghiêm túc, không một nụ cười.

"Vâng, con đã quyết định." Phương Tiểu Lương đứng đối diện với cha mình, giữ thái độ cung kính trả lời.

"Đến Mĩ, con phải tập thích nghi với tất cả, phải bắt đầu lại từ điểm ban đầu, bao gồm ngôn ngữ, văn hóa, sinh hoạt tập quán, con xác định sẽ không bỏ dở giữ chừng?"

"Con không biết." Cô cúi đầu trả lời, "Ở Mĩ, có chú có thể chăm sóc cho con, cho nên ba và mẹ cũng không cần lo lắng cho con, hơn nữa, ba cũng không phải là rất muốn con đi đây đi đó ra nước ngoài đọc sách, xem nhiều nơi để hiểu nhiều về thế giới hay sao?"

Cô biết, ba đã sớm vì cô mà tìm mấy trường đại học tốt nhất ở Mĩ, chỉ cần cô gật đầu một cái sẽ có thể lập tức bay đến Mĩ du học.

Trước kia cô chưa hề có ý nghĩ sẽ đi du học, là vì ở chốn này vật gì sự gì cô cũng đều không muốn buông tha, nhưng mà bây giờ đối với cô mà nói, tất cả đều đã trở nên không quan trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!