Chương 4: (Vô Đề)

Bên trong lớp học đang bị bao vây bởi một không khí hết sức yên tĩnh, mọi người ai nấy chăm chú nhìn qua nhìn lại dò xét cái cảnh quái dị đang diễn ra, nhưng chỉ là len lén chứ không ai dám quang minh chính đại quan sát, nếu không sợ thân xác bị xé làm hai nửa.

Phương Tiểu Lương và Đồng Liệt Lâm hiện tại trời nam đất bắc, mỗi người chia ra chiếm cứ một góc phòng học.

"Lương Lương, cậu với tên họ Đồng kia làm sao vậy?" Trời sinh Hàn Thiếu Đồng là người gan to, nửa ngồi nửa đứng, chậm rãi đến gần Phương Tiểu Lương, "Hai người các cậu không thân ái như ngày xưa, lại còn giống Ngưu Lang Chức Nữ, làm sao mà chia cách thế?"

"Bọn mình không có gì, cậu đừng để ý nhiều như vậy." Phương Tiểu Lương đưa tay vuốt vuốt tóc rối trên đỉnh đầu Hàn Thiếu Đồng, dịu dàng nói.

"Mình không phải chó con mèo con của cậu, đừng có sờ đầu mình." Hàn Thiếu Đồng tức giận nói. Phương Tiểu Lương khẽ cười một tiếng, "Tên Thượng Quan kia không thường sờ đầu cậu như vậy hay sao?" Khi một tên đàn ông yêu, chẳng qua đối đãi cũng chỉ đến thế.

"Đâu có?" Cậu ta làm sao biết?!

"Ha…ha…ha…"

"Đừng nói những chuyện này nữa, nói xem, cậu với Đồng Liệt Lâm thế nào?" Cô cùng Phương Tiểu Lương là bạn thân nhất, không lẽ lại không khơi được chút nội tình giữa hai người.

"Thật sự không có gì." Thêm một lần nữa sờ sờ đầu Hàn Thiếu Đồng, Phương Tiểu Lương nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đi đến, cô lắc đầu bảo Hàn Thiếu Đồng không cần hỏi nữa, "Đừng hỏi nữa, nếu cậu không muốn phải hối hận."

"Nhưng …." Hàn Thiếu Đồng còn đang nói thì bị một tiếng nói như sấm vang lên bên tai, dọa sợ đến mức muốn nhảy lên.

"Này đồng chí họ Hàn, đừng có hỏi nhăng hỏi cuội cậu ấy nữa." Đồng Liệt Lâm đứng đó, chau hai hàng lông mày phát ra tia mắt hung ác nhìn chằm chằm vào lòng hiếu kì đến mức dư thừa của Hàn Thiếu Đồng. "Cậu rốt cuộc muốn biết cái gì, hay là trực tiếp hỏi tôi đi. Nói, cậu muốn biết cái gì?" Anh nhượng bộ hỏi.

"Ầy…hay là mình đi tìm Thượng Quan Nhật đây, hai người các cậu cứ từ từ nói chuyện nha." Bị Đồng Liệt Lâm trừng mắt, Hàn Thiếu Đồng trong vòng một giây chạy về chỗ ngồi, ngoan ngoãn ngồi đợi "thanh mai trúc mã".

"Cậu làm sao lúc nào cũng đối xử với cậu ấy dữ dội như vậy?" Phương Tiểu Lương cảm nhận được Hàn Thiếu Đồng ném qua cho cô ánh mắt đáng thương, không khỏi bật cười hỏi, "Hơn nữa cậu biết rõ cô ấy không phải đồng tính luyến ái, vì cái gì cứ gọi cậu ấy là nữ đồng chí?"

"Tôi thích." Anh lạnh lùng trả lời một câu, sau đó quan tâm hỏi: " Cậu hoàn toàn hồi phục rồi sao? Nghỉ nữa cũng đâu có sao, không cần thiết phải đến trường nghe đám người nhàm chán kia giảng toàn điều trong sách." Ở trong mắt anh, đi học luôn là một chuyện nhàm chán.

"Đã tốt hơn nhiều, cảm ơn cậu quan tâm." Cô cố gắng đè nén, không muốn để tình cảm của mình biểu lộ trước mặt anh.

Muốn giống như trước đây, nhất định phải giống như trước đây…Cô liều mạng tự nói với mình.

Anh thấp giọng nói: "Vậy sao?"

"Tất nhiên, nếu như tôi còn không khỏe mẹ Phương nhất định sẽ nhốt tôi ở nhà, không cho đi học." Phương Tiểu Lương nhàn nhạt cười, bộ dạng này với trước kia giống nhau như đúc—đây là thành quả mà cô đã luyện tập trước gương nhiều lần.

"Đợi tôi đi lấy bài ghi chép cho cậu, nhưng mà biết cậu có dùng không?" Anh nhún nhún vai nói.

"Cậu ghi chép sao?" Cô kinh ngạc hỏi. Trước nay đều là cô giành viết bài cho anh, thế nào trong vòng mấy ngày nghỉ học, anh liền thay đổi hoàn toàn?

"Không cần kinh ngạc nhìn tôi như vậy." Anh tức giận lườm cô một cái, "Tất nhiên không phải tôi chép, là Thượng Quan Nhật."

"Đó!" Cô tốt nhất không nên mong đợi anh sẽ thay đổi, "Vậy làm phiền cậu."Cô khách sáo nói.

"Cậu không cần phải khách sáo với tôi như vậy." Anh lớn tiếng nói. Cô như vậy chỉ làm cho anh cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, xa đến mức anh sắp không nắm được cô. "Cũng đúng, không phải chúng ta là anh em tốt sao?" Cô cười nói, mặc cho nước mắt đang nuốt ngược vào trong.

Anh ngẩn ra, "Dĩ nhiên, chúng ta là anh em tốt, làm gì có chuyện khách khí như vậy."

Cô đứng lên, "Được rồi! Bạn tốt, tôi theo lời giáo viên, đi đến phòng giáo viên lấy một ít sách bài tập, cậu đi với tôi, được không?"Cô vỗ vỗ vai anh, đi trước ra khỏi phòng học.

Anh sững sờ nhìn theo bóng cô đi, một lúc sau mới bần thần bước theo.

Phương Tiểu Lương thân là ký giả chính trong tập san của trường, lại thêm tư chất nổi trội, danh tiếng cùng con người hoàn toàn có thể sánh ngang với các ngôi sao trong trường.

"Học sinh Phương, em đã khỏe hẳn chưa?" Thầy giáo vừa nhìn thấy học sinh mà mình yêu mến, lập tức hỏi han vô cùng ân cần.

"Dạ đã rất tốt rồi ạ, cảm ơn thầy đã quan tâm." Phương Tiểu Lương lễ phép cúi người chào.

"Nhớ giữ gìn sức khỏe, có mệt thì nghỉ ngơi chút đi, đừng cố chịu đựng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!