Đồng Liệt Lâm với bộ âu phục hết sức lịch lãm trên người đi vào chi nhánh công ty Iga ở Đức, kiến trúc tuyệt đẹp bên trong tòa nhà không làm anh động tâm, vẫn rảo bước với bộ dạng tiêu sái tự tin như vậy làm không ít nữ nhân phải liếc nhìn kinh ngạc.
Tiến từng bước trầm ổn vào thang máy, anh lấy tay ấn nút đi đến tầng thượng, rồi kiên nhẫn chờ đợi tốc độ rùa bò của thanh máy.
Đi đến tầng nào cũng dừng lại, người vào rồi lại ra, tiến tiến xuất xuất, phải khá lâu sau anh mới đến được nơi cần đến.
"Đinh" một tiếng, cánh cửa dần mở ra.
Vừa nhấc chân bước ra thang máy, một bóng dáng phái nữ xông vào, cũng vừa vặn đụng trúng anh.
"Đừng!" Cô gái lấy tay che đầu, là bởi vì đầu cô vừa bị đánh mạnh vào vai anh.
Người bị đụng trúng không hề có việc, ngược lại người đụng lại có chuyện.
"Cô có sao không?" Anh lịch sự hỏi thăm.
"Không, không có…." Bên kia trả lời, tay vẫn che chỗ đau, tiến vào thang máy.
Anh không đi lướt qua, mà đưa mắt nhìn theo cô.
Khi cánh cửa thang máy dần đóng lại, cô gái ấy cũng dần bỏ tay xuống, khuôn mặt xinh đẹp dần lộ diện – chính là khuôn mặt mà bao năm qua anh tưởng niệm.
"Lương!"
Lập tức anh đưa tay ngăn cản thang máy đang đóng lại.
Cánh cửa bằng thép từ từ mở ra, anh lúc này đã thấy rõ ràng nét mặt kinh ngạc của cô.
"Đồng …Đồng Liệt Lâm?!" Phương Tiểu Lương mở to mắt, không dám tin người đã mười năm xa cách nay lại có thể xuất hiện trước mặt.
Cánh cửa thang máy bằng thép lần nữa đóng lại, anh một tay kéo cô ra khỏi thang máy, một tay đẩy cánh cửa đang dần khép.
Cô kinh ngạc nhìn hắn, "Cậu….", chưa kịp nói được nửa lời đã bị người kia ép sát.
Xoay người đè cô vào cạnh tường, anh cúi đầu hôn lên tóc cô, còn cô vì kinh ngạc mà khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng thật khiến người ta dễ phạm tội.
Anh nhìn cô hồi lâu, tưởng niệm lại cố nhân.
"Đồng…." Sững sờ kinh hãi đi qua, cô xoay mặt muốn né tránh ánh nhìn khiến cô không thở nổi này, lại bị anh nâng cằm lên, làm cô không còn cơ hội động đậy.
Anh nảy sinh ý niệm ác độc hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua hàm răng nhỏ nhắn của cô, sau đó dây dưa đùa giỡn cái lưỡi ngọt ngào của cô, hai tay chống mạnh trên tường, không cho cô chút cơ hội trốn tránh.
Cho đến khi cảm thấy cô sắp thở không nổi nữa thì anh mới dừng lại nụ hôn nhiệt liệt ấy.
"Lương…. Anh rất nhớ em…." Không để cô kịp mở miệng nói điều gì, trong lúc cô vẫn đang thở dốc thì anh lại tiến đến môi cô hôn lần nữa.
Mặt của cô giờ vô cùng đỏ, không rõ là vì xấu hổ hay vì thiếu dưỡng khí.
"Anh…." Làm như vậy là vì tùy hứng sao?
"Buông em ra."
Thân thể hai người cứ thế quấn lấy nhau, lý trí của cô và anh cũng dần mất đi cảm giác.
"Không, để anh ôm em thêm một lát." Anh cự tuyệt.
Mười năm nhung nhớ, làm sao chỉ một cái ôm có thể bù đắp.
Trời ạ! Hiện tại cái gì anh cũng không cần biết đến, chỉ muốn đem cô quẹo vào giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!