Im ngay!!
Tôi vội vàng ngắt lời cậu ta:
"Không sao đâu, bạn học Trình, chuyện này coi như chưa từng xảy ra!"
Ánh sáng trong mắt cậu ta đột nhiên tối sầm lại.
Tôi nở một nụ cười, nghiến răng nghiến lợi:
"Tôi nói, coi như chưa từng xảy ra."
Cậu cứ đợi đó cho tôi.
Cậu ta nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, rồi bất ngờ bật cười.
Khẽ "ừ" một tiếng, sau đó quay về chỗ cũ, đứng thẳng lưng hơn trước.
"Hu hu hu... nhưng em chỉ muốn để anh trai dọa cô ấy một chút thôi, không ngờ bọn họ lại đánh nhau..."
Lâm Khả Khả vẫn còn khóc thút thít bên cạnh.
Thủ phạm chính đã tự thú, vốn dĩ thầy Chu còn định trên đường đến đây sẽ trích xuất camera giám sát để trình lên ban giám hiệu, nhưng bây giờ cũng không cần thiết nữa.
Không khí trong văn phòng trầm xuống.
Trưởng ban Tôn hắng giọng:
"Dù chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng bản chất của sự việc lần này là không tốt. Dù bạn học Kiều Mịch không bị thương, nhưng tôi nghĩ tâm lý của cô ấy chắc chắn đã bị ảnh hưởng!"
Đúng!
Chuẩn không cần chỉnh!
Tôi sờ vào viền điện thoại trong túi, trong lòng lại thấy nhói đau.
"Phạt vẫn phải phạt, Lâm Khả Khả bị hủy tư cách tham gia lễ kỷ niệm của trường. Em và Trình An mỗi người bị ghi lỗi, trừ 10 điểm phẩm chất, viết bản kiểm điểm 5000 chữ, tuần sau đọc trước toàn thể đại học." Ông ấy lại nhìn sang những người còn lại: "Mấy em cũng phải viết bản kiểm điểm 5000 chữ nộp cho tôi, mỗi người trừ 5 điểm."
Ghi lỗi thì nếu có biểu hiện tốt vẫn có thể xin xóa, nhưng điểm phẩm chất của đại học thì chỉ có thể tích lũy qua các buổi hội thảo học thuật hoặc đăng bài luận trong trường. Một buổi hội thảo được 1 điểm, một bài luận học thuật dài 30.000 chữ được 3 điểm. Hội thảo thường kéo dài ít nhất hai tiếng, phải có mặt từ đầu đến cuối, sau đó còn phải viết bài thu hoạch 5000 chữ nộp cho phòng giáo vụ.
Mà để tốt nghiệp thì phải đủ 80 điểm.
Tích lũy điểm không khó, nhưng cực kỳ phiền phức.
Thảm thật.
Nhưng liên quan gì đến tôi – Kiều Mịch đây chứ.
Trưởng ban Tôn nói xong liền quay sang tôi: "Kiều Mịch, em có ý kiến gì không?"
Trông ông ấy rất chân thành, có vẻ sợ bản thân phạt nhẹ quá.
Làm tôi cũng thấy hơi ngại.
Tôi vội xua tay: "Em không có ý kiến." Em rất hài lòng.
Trưởng ban Tôn nghe vậy thì tỏ ra vô cùng yên tâm.
Lâm Khả Khả và đám con trai kia nghe xong mức phạt, mặt ai cũng sụ xuống nhưng không dám hó hé gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!