Chương 27: (Vô Đề)

Từ sau buổi hội trường hôm đó, cả đại học đều biết chuyện của tôi và Trình An. Sau danh hiệu "đại ca", chúng tôi lại được phong thêm danh xưng "đại ca

- đại tẩu", thu về cả tá fan nam fan nữ. Đi đến đâu cũng có người chào hỏi.

Ban đầu, tôi và Trình An còn cảm thấy không quen, nhưng sau đó cũng dần trở nên vô cảm. Thậm chí, chúng tôi còn lập hẳn một nhóm chat, để mọi người giám sát lẫn nhau, cùng nhau phản đối bạo lực học đường, bắt đầu từ chính bản thân mình.

Thực sự trở thành "thủ lĩnh" rồi.

Không bao lâu sau, Trình An tan học. Cậu ấy thấy tôi thì lập tức chạy đến, nắm lấy tay tôi:

"Kiều kiều, em đợi lâu lắm rồi phải không? Trời nóng thế này, đáng lẽ để anh đi tìm em mới đúng."

Tôi cười lắc đầu, giơ điện thoại lên cho anh ấy xem:

"Em mới đến thôi! Anh nhìn này! Ban nhạc mà em thích năm nay tổ chức tour diễn đấy! Điểm dừng đầu tiên là ở thủ phủ miền Bắc, trùng với ngày kỷ niệm thành lập trường mình! Điểm thứ hai vào tháng Mười, ngay tại thành phố của chúng ta!"

Tôi phấn khích đến mức muốn nhảy cẫng lên, Trình An bật cười, đỡ lấy tôi:

"Vậy thì đến lúc đó, chúng ta cùng đi xem nhé!"

Tôi gật đầu lia lịa.

Ban nhạc này thực ra lúc đầu phát triển không mấy thuận lợi, nhưng họ vẫn kiên trì đến cùng, cuối cùng cũng đã khẳng định được vị thế của mình.

Tôi quay sang nhìn Trình An, đôi mắt có chút ươn ướt.

Ban nhạc tôi yêu thích, Trình An – người tôi gặp gỡ nhờ ban nhạc, giờ đây đều tỏa sáng rực rỡ.

Đến tối, tôi vẫn còn rất phấn khích, Trình An cũng vậy.

Khi đang đi dạo trên sân thể dục, cậu ấy bất chợt hỏi tôi:

"Kiều kiều, em tập luyện cho tiết mục biểu diễn nhân dịp kỷ niệm trường đến đâu rồi?"

Tôi khựng lại.

Chết rồi, em hoàn toàn quên mất chuyện này.

Khoảng thời gian Trình An nằm viện, ngoài lúc đi học, tan lớp về ký túc xá nghỉ ngơi, thì hầu như tôi đều ở bệnh viện với anh ấy.

Thầy chu và cô Dương cũng đã đến thăm Trình An vài lần, còn dặn tôi chăm sóc anh ấy thật tốt, vậy nên hai thầy cô cũng quên luôn chuyện tôi có tham gia biểu diễn.

À, ba mẹ tôi cũng đến thăm Trình An.

Càng nhìn càng thấy hài lòng, thậm chí còn muốn lập tức kéo tôi và Trình An đi đăng ký kết hôn. Trình An bị kẹt giữa hai người, đến mức không dám nhúc nhích.

Cuối cùng, tôi đành kéo họ ra ngoài. Ai ngờ mới quay lại đã thấy họ cùng chú Trình đứng tụ lại rì rầm to nhỏ, vừa nhìn chúng tôi vừa gật gù cười đầy ẩn ý.

Nụ cười đó làm tôi lạnh cả sống lưng.

Tôi lắc đầu:

"Em quên béng mất luôn. Nhưng không sao, em chơi piano đỉnh lắm, bỏ lỡ vài buổi tập cũng chẳng vấn đề gì đâu."

Trình An gật đầu, lại hỏi:

"Bây giờ vẫn còn có thể đổi tiết mục hoặc thêm người vào không?"

Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!