Chương 24: (Vô Đề)

Chú Trình khựng lại một chút, nhưng ngay giây tiếp theo đã quay người rời đi, còn không quên đóng cửa lại.

Tôi khóc không ra nước mắt: "Xong rồi xong rồi, Trình An, ba anh có khi nào nghĩ em là kẻ b**n th** không? Ngay cả bệnh nhân cũng không tha..."

Trình An không nhịn được cười thành tiếng: "Kiều kiều, em đang nghĩ gì vậy, em là bạn gái anh, nắm tay hôn môi vốn là chuyện bình thường."

"Hơn nữa, sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau, sẽ kết hôn, rồi còn có con nữa..."

Tôi lập tức bịt miệng anh lại, vừa xấu hổ vừa hoảng: "Im miệng! em vẫn còn là trẻ con, sinh cái gì mà sinh!"

Trình An nheo mắt nhìn tôi, tôi vội vàng thu tay lại, liền thấy môi anh ấy chu lên, chưa kịp rụt lại.

Tôi biết ngay mà.

Trình An ho nhẹ một tiếng, hoàn toàn không có chút xấu hổ vì bị bắt quả tang: "Dù sao thì anh cũng mặc kệ, Kiều kiều, anh nhất định sẽ bám lấy em."

"Được được được, anh là bệnh nhân, anh lớn nhất, anh nói gì cũng đúng," tôi thở dài, dịu dàng xoa đầu anh, "Bây giờ thì ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa em quay lại thăm anh."

Tôi đi đến cuối giường điều chỉnh độ cao của giường bệnh, quay đầu lại liền thấy Trình An đã chùm chăn nằm đó, đôi mắt sáng rực, ngoan ngoãn đến mức đáng yêu quá đáng.

Một khoảnh khắc chạm ngay vào trái tim tôi.

Tôi bước đến bên giường, vẫn không nhịn được mà cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán anh.

May quá, Trình An.

May mà anh vẫn bình an.

Ra khỏi phòng bệnh, tôi liền thấy Chú Trình đang ngồi trên băng ghế ngoài cửa.

Thấy tôi đi ra, ông gật đầu rồi định bước vào, nhưng tôi vẫn gọi ông lại.

Đèn ở cầu thang bệnh viện sáng trưng, không gian tĩnh lặng đến lạ.

Tôi cúi người thật sâu trước mặt Chú Trình: "Thật xin lỗi, Chú Trình, Trình An bị thương là vì cháu."

Ông vội vàng đỡ tôi dậy: "Ta đều biết cả rồi, đây không phải lỗi của cháu."

Ông thở dài một hơi: "Trình An đứa nhỏ này, tính tình vốn nhiệt tình, nhưng cũng rất bướng bỉnh, thẳng tính, dễ xảy ra xung đột với người khác."

"Hồi nhỏ, nó đột nhiên bảo muốn học tán thủ, ta nghĩ nó chỉ thấy hứng thú nên gửi nó đi học. Thầy giáo còn khen nó có năng khiếu. Kết quả, sau đó nó lại đi đánh nhau."

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Chú Trình đã lắc đầu cười: "Ta biết cháu định nói gì. Con trai ta, ta đương nhiên luôn tin tưởng nó. Ta biết phần lớn lỗi không nằm ở nó, nhưng ta vẫn không nhịn được mà trách mắng nó. Ta chỉ có một đứa con trai này, lúc nào cũng lo lắng cho nó, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra, ta biết ăn nói thế nào với mẹ nó đây?"

Nhìn gương mặt tiều tụy của Chú Trình, tôi khẽ thở dài trong lòng.

Chẳng qua ông cũng chỉ là một người cha không biết cách thể hiện tình yêu của mình mà thôi.

Ông và Trình An nhìn nhận vấn đề theo hai góc độ khác nhau.

"Nhưng mà, Chú Trình, Trình An nói đúng. Đôi khi nhẫn nhịn không thể giải quyết vấn đề. Đánh nhau không phải là cách đúng đắn, nhưng có lúc lại hiệu quả hơn lý lẽ."

Tôi kể cho ông nghe về việc Trình An bị người ta vu oan trong đại học, nhưng vẫn kiên trì phản đối nạn bắt nạt học đường.

"Trình An vốn không quan tâm người khác nhìn mình thế nào. Nhưng chú là cha anh ấy, là người thân thiết nhất với anh ấy. Bề ngoài anh ấy tỏ ra không để ý đến suy nghĩ của chú, nhưng trong lòng lại để tâm hơn bất cứ ai."

"Nếu chú thực sự tin tưởng anh ấy, hãy nói ra niềm tin ấy một cách thật rõ ràng."

"Chú Trình, những lời đồn về Trình An đã quá nhiều rồi. Nếu yêu thương quá nhỏ bé, anh ấy sẽ bị nhấn chìm mất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!