Thậm chí còn có người viết cả tiểu thuyết đồng nhân.
Lúc Trình An đưa cho tôi xem, anh ấy tức đến mức nói không ra hơi: "Bọn họ dám nói anh không được? Còn bảo anh là "mẫu O"? Cái chữ "mẫu" này chắc chắn là chửi anh, nhưng còn cái chữ "O" này là ý gì??"
Nói xong liền định lên Baidu tra cứu, tôi vội ấn tắt điện thoại của cậu ấy.
Tôi đứng dậy, dùng một tay ôm anh ấy vào lòng: "Đừng nghĩ linh tinh, họ đang khen anh đáng yêu đấy."
Trình An ngước lên nhìn tôi: "Thật không?"
Nhìn đôi mắt long lanh của anh ấy, tôi cắn răng gật đầu: "Thật, em cũng thấy anh rất đáng yêu."
Trình An hài lòng ôm lấy eo tôi, tôi thuận tay vỗ nhẹ lên đầu anh ấy.
Ngẩng lên liền thấy một nhóm nữ sinh đang đỏ mặt nhìn chằm chằm chúng tôi.
"Aaaa! tôi đã nói mà! Đại ca Trình chắc chắn là ở dưới!!"
"Không ngờ luôn đấy!"
"Huhu couple tôi ship lại bị đảo ngược rồi!"
Thấy tôi nhìn sang, họ lập tức kích động giơ ngón tay cái về phía tôi.
"Sao vậy?"
Tôi nhanh tay ấn xuống đầu Trình An trước khi anh ấy kịp ngẩng lên: "Không có gì."
Sau đó lặng lẽ há miệng, không phát ra tiếng mà hét với mấy cô gái kia: Chạy ngay đi!
—
Dạo này đại học tổ chức hội thảo ở hội trường, đàn piano bị cất đi, tôi bèn đến thư viện học bài.
Trình An không có tiết thì đi cùng tôi, có tiết thì tan học sẽ đến đón.
Trong thư viện, ai cũng cúi đầu chăm chú học tập, chẳng ai để ý đến chúng tôi.
Rõ ràng chỉ là hai người bình thường, vậy mà lại có một cảm giác yên bình hiếm có giữa năm tháng xô bồ.
—
Tối hôm đó, khi tôi rời thư viện, Trình An đi vào nhà vệ sinh.
Tôi ôm sách đứng bên ngoài đợi cậu ấy, rồi vô tình thấy một nhóm người đi về phía con đường nhỏ sau thư viện.
Con đường đó nằm sát bức tường, xung quanh là hàng cây cao và một vườn hồng leo rộng lớn. Trước đó, Trần Tuyết và mấy cô gái khác còn bàn nhau đợi hoa nở rồi ra đó chụp ảnh.
Ban ngày thì đẹp là thế, nhưng đến tối, ánh đèn hiu hắt khiến con đường trở nên u ám. Dù nó là lối tắt về ký túc xá, nhưng rất ít người đi qua vào ban đêm.
Tôi bỗng có linh cảm chẳng lành.
Lúc Trình An ra ngoài và nhận lấy sách từ tay tôi, anh ấy thấy sắc mặt tôi không tốt liền hỏi: "Sao thế?"
"em vừa thấy có một nhóm người đi vào con đường đó, có khi nào lại có ai bị bắt nạt không?"
Trình Anh cau mày: "Dạo này đại học siết chặt kỷ luật lắm, chắc không có đâu?"
Nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!