Đây có phải chỉ là vỗ tay không?
Đây là sự kính sợ đối với sinh mệnh, là khúc ca tán dương tự do!
Rồi tôi nhìn thấy Trưởng ban Tôn mặc vest nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm nghị bước lên sân khấu.
"Tuần trước, đại học chúng ta đã xảy ra một sự việc có ảnh hưởng nghiêm trọng. Lâm Khả Khả – sinh viên năm nhất khoa Âm nhạc – cùng với Trình An – sinh viên năm hai khoa Thương mại – đã dẫn người bao vây sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin là Kiều Mịch. May mắn thay, Kiều Mịch có học qua võ tự vệ, dũng cảm chống trả, sau đó còn chủ động trình bày lại sự việc với thầy cô, rất đáng khen ngợi.
Xét thấy Lâm Khả Khả và Trình An đã nhận thức đầy đủ về sai lầm của mình, thái độ kiểm điểm chân thành, nguyên nhân sự việc xuất phát từ một hiểu lầm và đã hòa giải với Kiều Mịch, nhà trường quyết định xử lý như sau: Lâm Khả Khả và Trình An mỗi người bị ghi lỗi, trừ 10 điểm rèn luyện phẩm chất, đồng thời phải lên hội trường kiểm điểm trước toàn thể đại học. Những người liên quan bị trừ 5 điểm, phải viết bản kiểm điểm nộp về khoa."
Trưởng ban Tôn vừa dứt lời, tôi liền thấy Lâm Khả Khả và Trình An bước lên sân khấu.
Lâm Khả Khả cúi gằm mặt, không rõ biểu cảm, cả người toát ra vẻ chán chường. Tay của Trình An đã không còn phải treo nữa, anh ấy cầm bản kiểm điểm, nét mặt lãnh đạm.
Hội trường lập tức xôn xao.
"Chấn động! Không ngờ có ngày thấy đại ca trường mình sa lưới!"
"Hóa ra tuần trước Trình An thật sự bị đánh à? Trước đó đọc trên confession mình còn không tin."
"Kiều Mịch này là ai? Là con gái mà đánh người giỏi thế sao?"
"Lâm Khả Khả chẳng phải là hoa khôi mới của khoa Âm nhạc à? Bình thường trông dịu dàng thế mà, không ngờ lại chơi chung với đại ca."
Tôi nghe thấy giọng cười khinh miệt của nam sinh ngồi cạnh:
"Loại con gái chơi với đại ca thì tốt đẹp gì được chứ? Ai biết chừng Trình An lại thích kiểu này đấy."
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười đầy ẩn ý.
Tay tôi đặt trên đầu gối dần siết chặt.
Lần đầu tiên, tôi tận mắt chứng kiến những lời đồn thổi xoay quanh mình, tận tai nghe thấy cách người khác lạnh lùng phán xét một người mà họ không hề quen biết, nói chuyện cứ như thể chính mắt họ đã chứng kiến mọi chuyện vậy.
Tại sao luôn có những người sẵn sàng bịa đặt, bôi nhọ một ai đó mà họ chẳng hề quen biết, thậm chí chẳng hề thấy áy náy?
Lời nói cũng là một con dao giết người.
Trên sân khấu, Lâm Khả Khả bắt đầu đọc bản kiểm điểm, giọng thành khẩn và chân thành.
Dưới sân khấu, đám người kia vẫn tiếp tục bàn tán không chút kiêng nể.
Tôi quay đầu, lạnh lùng cười:
"Không biết sự thật mà cũng dám ác ý bôi nhọ người khác sau lưng, đây chính là phẩm chất của sinh viên trường đại học danh giá này sao?"
Những người xung quanh lập tức im bặt, sắc mặt ai nấy đều khó coi.
"Tài giỏi thì lên kia mà nói, nói thẳng trước mặt lãnh đạo đại học ấy."
Nam sinh bên cạnh cười gượng:
"Chị gái đừng giận mà, bọn tôi chỉ đùa thôi."
Rồi cậu ta móc điện thoại ra:
"Chị gái mình kết bạn WeChat đi, lát nữa tôi mời chị uống trà sữa, coi như làm quen nhé?"
Tôi nhìn khuôn mặt cậu ta, chỉ thấy ghê tởm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!