Chương 14: (Vô Đề)

Trước khi đi, cô bé còn ngoái đầu nhắc tôi cố gắng trong ngày hội trường, rồi không quên đòi Trình An chuyển khoản.

Sau đó, Trình An nắm lấy tay tôi, lén lút quan sát biểu cảm của tôi.

Tôi thấy buồn cười, trừng mắt với anh ấy.

"Kiều kiều, thực ra những ưu điểm đó anh đều có thật mà! Ở bên anh lâu rồi em sẽ nhận ra thôi!"

Tôi bật cười, búng nhẹ trán anh ấy: "Ngốc, em luôn tin anh."

Trình An vui sướng ôm tôi vào lòng: "Kiều kiều đúng là tốt nhất!"

Tôi dịu dàng vỗ vỗ đầu anh ấy, ngước lên liền bắt gặp ánh mắt của thầy Chu.

Bên cạnh thầy còn có cô Dương xinh đẹp, tôi tinh mắt nhận ra thầy vừa vội vã buông tay cô ấy, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

!!!

Tôi lập tức kinh ngạc.

Chưa kịp mở lời, thầy Chu đã vội giành thế chủ động: "Kiều kiều, em… em cũng đang hẹn hò à?"

Nói xong thầy như muốn cắn lưỡi mình, còn cô Dương thì khẽ bật cười.

Cô Dương dịu dàng mỉm cười với tôi: "Chào em, Kiều kiều. Đây là bạn trai em à?"

Tôi gật đầu, sau đó kéo Trình An – lúc này đã hóa đá – lại gần.

Trình An ngước lên, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Chào thầy Chu, chào cô Dương."

Thầy Chu kinh ngạc đến mức giọng cũng biến đổi: "Trình An?!"

Cô Dương cũng thoáng sững sờ.

"Hai em… hai em là…?" Thầy Chu rõ ràng chưa tiêu hóa nổi thông tin này. "Chẳng lẽ… Kiều kiều, em bị ép buộc à?"

Tôi bật cười.

"Thầy ơi, em và Trình An đang yêu nhau," tôi giơ tay nắm lấy tay anh ấy, lắc nhẹ, "tình yêu tự nguyện."

Nhưng thầy Chu vẫn nhíu mày, liếc nhìn Trình An, rồi ra hiệu cho tôi sang một bên.

Tôi cảm nhận được Trình An khựng lại, định buông tay, nhưng tôi lại càng nắm chặt hơn.

"Thầy ơi, em biết thầy muốn nói gì," tôi mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối, "em cũng hiểu rõ bản thân đang làm gì. Cảm ơn thầy đã quan tâm."

"Em hiểu con người của Trình An, anh ấy rất tốt, em rất thích anh ấy. Bọn em sẽ luôn bên nhau."

Thầy Chu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô Dương đã ngăn lại.

"Yêu đương là chuyện tốt mà, lên đại học rồi thì có thể yêu đương nghiêm túc rồi," cô ấy mỉm cười, "Tình cảm là chuyện của chính mình, thích thì hãy dũng cảm một chút, đừng bận tâm người khác nghĩ gì."

"Cô tin rằng Kiều kiều đủ khả năng tự quyết định."

Tôi cảm thấy lòng mình ấm áp.

Thấy thầy Chu còn muốn nói gì đó, nhưng bị cô Dương lườm một cái, thầy liền im bặt.

Chị ấy thật là ngầu quá đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!