Tôi không nhịn được trừng mắt nhìn cậu ấy.
Được lắm, dám nói tôi dữ, tôi nhớ kỹ rồi!
"Nói thẳng ra, ai vào được ngôi trường này cũng đều có thành tích xuất sắc, đầu óc nhanh nhạy. Nhưng có những người, bản chất của họ đã là xấu xa rồi."
"Bọn họ hiểu rõ quy định của trường, nắm được ranh giới của pháp luật, và cũng biết cách làm thế nào để không bị trừng phạt. Không phải cứ đánh người mới được coi là bạo lực học đường. Cô lập, đe dọa, vu khống… đều chỉ là những thủ đoạn phổ biến và đơn giản nhất của họ."
"Tôi chẳng có gì ngoài việc đánh nhau giỏi. Tôi đánh bọn họ một trận, cảnh cáo một chút, thì những kẻ nhát gan hơn sẽ không dám bắt nạt người khác nữa. Nhưng vẫn có những kẻ ỷ vào việc người bị hại không dám tố cáo, không có chứng cứ, mà tiếp tục lộng hành."
"Kiều Kiều, tôi không thể lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc họ bắt nạt người khác." Trình An thở dài. "Bọn họ cũng đâu có ngu đến mức tự mang chứng cứ đến trước mặt tôi."
"Khi chuyện tôi đánh nhau đến tai ban công tác sinh viên, bọn họ sợ mọi chuyện rùm beng lên nên chỉ nói là mâu thuẫn giữa bạn học với nhau. Chú tôi tin tôi không vô duyên vô cớ gây chuyện, chỉ cho rằng tôi nóng tính, dễ xung đột với người khác. Kêu tôi kiểm điểm lại bản thân, rồi giúp tôi ém chuyện xuống."
"Nhưng lòng tin của một người là có giới hạn. Chú tôi đúng là không bao giờ dung túng cho bạo lực học đường, nhưng đứng ở vị trí cao, giống như nhiều thầy cô khác, rất khó để thấy được bóng tối phía dưới."
"Tôi đánh nhau quá nhiều lần, chú tôi cũng bắt đầu nghi ngờ liệu tôi có thực sự trở thành kẻ xấu không."
"Vì thế, lần trước khi nghe tin tôi dẫn người chặn cậu lại, chú ấy mới tức giận đến vậy, cho tôi một hình thức kỷ luật nặng và trừ điểm." Trình An cảm thán: "Nói ra có khi cậu không tin, đây là lần đầu tiên tôi bị ghi sổ đấy."
Cậu ấy làm bộ than thở: "Không ngờ tôi, "trùm trường", cũng có ngày bị hạ gục."
Cậu ấy cố ý muốn xoa dịu bầu không khí, nhưng tôi lại không thể cười nổi.
Trình An, sao Cậu lại ngốc đến thế chứ?
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác chua xót.
Suy cho cùng, Cậu cũng chỉ là một người bình thường.
Cậu chẳng qua đã từng dầm mưa, nên cũng muốn che ô cho người khác.
Tôi thở dài:
"Trình An, Cậu đúng là người ngốc nhất mà tôi từng gặp."
Nhưng hình như tôi lại càng thích Cậu hơn rồi.
Người tôi thích là Hòa Trình, là Trình An trong mắt mọi người.
Từ đầu đến cuối, cậu luôn hỏi lòng không thẹn, ấm áp và rực rỡ.
Trình An nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo tôi, trông có vẻ đáng thương:
"Kiều kiều, tôi biết đánh nhau là không đúng, tôi hứa từ giờ sẽ bớt đánh nhau lại được không? Cậu tin tôi chứ?"
"Thật ra ngoài đánh nhau giỏi, tôi còn mắng người cũng giỏi lắm! Lần sau nếu họ bắt nạt người khác, tôi nhất định sẽ dùng lời nói thay vì dùng nắm đấm!"
Tôi rút tay áo khỏi tay cậu ấy.
Sau đó, tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay cậu ấy, đan mười ngón tay vào nhau.
"Đồ ngốc, lần sau muốn làm nũng thì cứ nắm tay rồi hãy làm."
Ánh mắt Trình An vốn đang thất vọng bỗng sáng bừng lên.
"Với lại, dù Cậu đánh nhau hay mắng người, tôi vẫn luôn tin Cậu."
Vậy mà mắt Cậu ấy bỗng chốc đỏ hoe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!