Chương 11: (Vô Đề)

Tôi trừng mắt nhìn cậu: "? Cái mông cậu sao mà to dữ vậy?"

Trình An oan ức kêu lên: "Là do cái ghế này quá nhỏ quá chật thôi!"

Tôi nhìn đôi chân dài của cậu ấy, rồi cúi đầu nhìn lại đôi chân bị so ngắn của mình.

Bắt đầu suy nghĩ về khả năng đổi chân không đau đớn.

Thôi, nghe có vẻ đáng sợ quá.

Tôi đưa tay lên phím đàn, tùy ý gõ vài nốt.

Tiếng đàn trong trẻo vang vọng khắp hội trường, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, bao trùm lấy tôi và Trình An.

Yên tĩnh mà ấm áp.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh.

"Trình An, tại sao cậu lại đánh nhau?"

cậu ấy không trả lời ngay, mà hỏi lại tôi một câu chẳng liên quan:

"Kiều kiều, cậu thấy đại học của chúng ta thế nào?"

Tôi ngơ ngác: "Ừm... rất tốt mà?"

Trường chúng tôi được xem là một trong những trường trọng điểm hàng đầu của thành phố, thậm chí có thể xếp hạng cao trên toàn quốc.

Lúc thi đại học, tôi cũng không muốn đi quá xa nhà, nên đã đặt nguyện vọng một vào trường này. Mẹ tôi còn lo tôi không đỗ.

Đùa chắc? Tôi lập tức ném thẳng giấy báo trúng tuyển cho bà ngay trong đêm.

"Trường có đội ngũ giảng dạy xuất sắc, môi trường học tập nghiêm túc, cảnh quan xanh đẹp, bạn bè cũng rất thân thiện."

Hoàn hảo! Nghe câu này xong chắc hiệu trưởng cũng phải gửi tiền thưởng cho tôi mất thôi.

Trình An gật đầu:

"Trường thực sự rất tốt, đặc biệt là khi mặt trời lên, cả khuôn viên đều rực rỡ, đẹp đẽ vô cùng."

"Nhưng mà, Kiều kiều," anh nghiêm túc nhìn tôi, "Ở những nơi chúng ta không thấy, những góc khuất mà ánh nắng không thể chiếu đến..."

"Lại ngập tràn bóng tối."

Sau đó, tôi đã nghe được một câu chuyện khác về ngôi trường này, một mặt mà tôi chưa từng nhìn thấy – một thế giới phản chiếu hoàn toàn khác.

Vì ngoại hình điển trai, Trình An đã lọt vào ống kính của phóng viên trường trong kỳ quân sự và xuất hiện trên bài viết tuyên truyền. Nhờ vậy, anh bỗng nhiên trở nên nổi tiếng. Rất nhiều nữ sinh đã đến tỏ tình với anh, nhưng anh đều từ chối.

Kết quả là một ngày nọ, sau giờ học buổi tối, anh bị chặn đường.

Tôi nghĩ, rốt cuộc là nữ sinh nào có mắt nhìn tốt đến mức dám chặn người tôi để ý?

Nhưng Trình An nói, chặn anh không phải con gái.

Mà là một nhóm con trai.

Họ đến để cảnh cáo anh.

Trình An kể, lần gần nhất anh bị chặn đánh là hồi cấp hai, không ngờ chuyện này lại lặp lại ở đại học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!