Chương 49: Thẳng Thắn Sẽ Nghiêm Trị Chống Cự Lại Càng Nghiêm!

"Du Tân, chuyện của em, theo lý thì anh không nên hỏi, nhưng em là trợ lý của anh, anh không mong muốn em gặp phiền phức." Cao Duy vỗ mu bàn tay Liêu Thần Hi, ý bảo cậu ngoan ngoãn ăn cơm, không cho nói chuyện.

Du Tân cũng không muốn mang thêm phiền phức cho Cao Duy, chuyện của cô thật ra rất đơn giản, chính là loại chuyện cũ kiểu anh yêu tôi tôi thấy anh phiền, anh ở cạnh tôi tôi chỉ muốn cho anh một cái tát, mỗi tội thân phận người này hơi đặc thù, đó là em họ sếp cũ của cô.

"Anh Duy, thật ra không phải chuyện lớn gì." Kỳ thực là do Du Tân bị thương ở mặt, trong lòng cảm thấy ngột ngạt nên khi nãy thấy Trâu Gia Nghị cô mới có thái độ đó, tuy cô không thích Trâu Gia Nghị nhưng cũng biết chuyện này đúng là không liên quan đến hắn thật,

"Em họ Trâu Gia Nghị theo đuổi em, em không muốn để ý anh ta."

Cao Duy nghe xong, quả nhiên là như vậy, bởi vậy anh càng lười quan tâm.

Mặt em là thế nào? Trâu Gia Nghị nhìn qua, thấy em họ mình quá không ra gì, lại dám làm xước mặt con gái nhà người ta,

"Là thằng ranh Tống Vũ làm?"

Tống Vũ?

Cao Duy hỏi lại, Vu Tiêu từng có một người anh em tốt tên Tống Vũ, là con ông cháu cha, mấy người bọn họ ở cùng nhau cả ngày làm chuyện xấu, lúc trước Vu Tiêu lừa anh dùng ma tuý cũng là chủ ý của kẻ đó.

Anh quen?

Trâu Gia Nghị và Cao Duy chưa từng qua lại, em họ của hắn cũng không phải người trong giới giải trí, nhưng dù sao cái tên này cũng phổ biến, hắn nghĩ Cao Duy có quen biết chắc cũng chỉ trùng tên thôi.

Không quen. Cao Duy rũ mắt trầm mặc một hồi, sau đó quay sang hỏi Liêu Thần Hi Ăn nữa không?

Liêu Thần Hi rất ghét bầu không khí lúc này, bữa tối đang tốt đẹp lại bị Trâu Gia Nghị quấy nhiễu

"Không ăn, em muốn về."

Jeffrey vẫn luôn ở cạnh nghe ngóng, biết chuyện này quả thật không liên quan đến Trâu Gia Nghị thì thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra cậu ta cũng không tin tưởng Trâu Gia Nghị lắm, dù sao trước đây đã xảy ra quá nhiều chuyện lộn xộn như vậy, cũng nhờ Trâu Gia Nghị làm cho cậu chân chính cảm thấy cái giới này có bao nhiêu loạn, niềm tin bị phá nát chẳng có cách nào có thể hàn gắn, dù cho người này có nói chuyện động trời đến đâu, cậu ta cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.

Điều may mắn duy nhất là Trâu Gia Nghị không làm cho cậu ta thất vọng nhanh như thế, quả thật đáng mừng.

"Thần Hi thấy mệt thì chúng ta về đi." Jeffrey cũng không muốn nói thêm, cậu ta có một dự cảm xấu, nếu nói tiếp, không biết sẽ còn biết thêm chuyện gì nữa.

Liêu Thần Hi mặt mày không vui đứng dậy, trước khi ra đến cửa còn hỏi Trâu Gia Nghị

"Anh nói xin lỗi với anh rể à?"

Jeffrey chọc ngón tay vào eo Liêu Thần Hi, sau đó nghe thấy Trâu Gia Nghị trả lời

"Chuyện của bọn tôi không phải chỉ xin lỗi là xong, nhưng dù sao cũng không liên quan tới cậu, cậu không cần bận tâm vớ vẩn."

Tôi bận tâm vớ vẩn?

Liêu Thần Hi không vui, lên giọng.

Cao Duy ôm cậu ra ngoài Đi thôi, về nào.

Liêu Thần Hi trừng Trâu Gia Nghị, cứ thế bị kéo ra ngoài.

Cao Duy ôm cậu một đường thẳng ra ngoài, khách khứa bên ngoài lại bắt đầu lén lút chụp ảnh.

Lúc về, Jeffrey lái xe, Du Tân ngồi ghế bên cạnh buồn bực.

"Tiểu Tân Tân, không cần tức giận một thằng khốn!" Liêu Thần Hi an ủi cô,

"Đợi lát nữa về anh đưa em một cái danh thiếp, chủ thẩm mỹ viện kia là bạn cũ của anh, em đến đó chữa trị vết thương đi, cứ tính cho anh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!