Hôm đó Liêu Thần Hi bận từ sáng tới tối muộn, đợi đến lúc dẫn theo Cao Duy về tới nhà đã là đêm khuya.
Cậu mệt mỏi một ngày không còn hơi sức đâu đi chêu chọc Cao Duy, tắm rửa sạch sẽ xong là ngã luôn xuống giường.
Thật ra chân Cao Duy vốn không nghiêm trọng đến thế, vì anh muốn ở cạnh Liêu Thần Hi nên mới cố tình diễn kịch, thấy cậu mệt tới nỗi chỉ hận không thể nằm xuống ngủ ngay, anh không đành lòng trêu cậu nữa, tự mò vào phòng tắm, thong thả từ từ mà tắm.
Liêu Thần Hi mơ mơ màng màng nằm xuống, luôn cảm thấy mình quên mất cái gì, trằn troc mãi mới nhớ, chưa đi vệ sinh trước khi ngủ.
Ở mặt này, cậu có chứng ám ảnh cưỡng chế, trước khi ra ngoài hoặc trước khi ngủ nhất định phải đi vệ sinh.
Vậy nên, khi cậu mở cửa phòng tắm, vừa khéo thấy Cao Duy trần truồng nằm bên trong, một chân gác lên thành bồn.
Cao Duy đang suy nghĩ chuyện riêng, cửa đột ngột mở ra doạ anh hết hồn.
Hai người nhìn nhau, Liêu Thần Hi vội chạy ra ngoài, cậu dựa vào cửa hít một hơi lạnh, cả đầu toàn là thân thể Cao Duy.
"Anh tắm sao không có động tĩnh gì thế hả!"
Liêu Thần Hi thở phì phò gào lên.
Suýt thì ngủ quên. Thời gian Cao Duy ở trong hơi lâu, nước đã không còn nóng nữa, anh vịn mép bồn tắm đứng dậy, cẩn thận sợ mình lại ngã lần nữa.
Anh nhìn chân mình, thấy mình quả thật đã vì đồ ngốc Liêu Thần Hi mà hao tâm khổ tứ, sợ Vu Tiêu tìm cậu gây chuyện mà tự vặn chân mình.
"Này, em vào đỡ anh cái."
Cao Duy thấy không nhân cơ hội này sai bảo Liêu Thần Hi một chút thì tâm lý sẽ không được cân bằng.
Liêu Thần Hi đứng ở cửa, lắc đầu, cố gắng vẩy hình ảnh thân thể Cao Duy trong đầu ra ngoài, kết quả vừa mở cửa đã thấy người ấy trần truồng đứng dựa vào tường.
"Anh mặc quần áo vào đi!"
Liêu Thần Hi vội vã quay đi, sợ mình không kiềm chế được máu mũi phun trào thì mất mặt lắm.
Lúc nãy đi vào cậu chỉ thấy nửa người trên và đôi chân dài kia, nhưng lúc này thì triệt để thấy sạch, kể cả người anh em to lớn của người ta cậu cũng nhìn rõ ràng.
"Anh không động được, sàn trơn lắm."
Cao Duy quấn khăn tắm quanh hông, cười hỏi Em ngại à?
"Phí lời! Cô nam quả nam! Mọi người đều là gay, anh đừng như vậy được không hả?" Liêu Thần Hi thấy mặt cậu đã bốc cháy mất rồi, hoàn toàn không tiện quay đi đâu.
"Anh quấn khăn tắm, em qua đỡ anh."
Liêu Thần Hi không muốn qua, nhưng trên sàn toàn nước, Cao Duy mà tự nhảy ra ngoài sợ là hôm sau cả hai chân đều hỏng.
Cậu chậm rì rì quay lại, vừa tới trước mặt Cao Duy đã bị ôm lấy.
Anh ôm em làm gì! Cậu vừa dứt lời, Cao Duy điều chỉnh lại tư thế, từ ôm chầm chuyển sang ôm cổ.
Nghĩ gì thế?
Một tay Cao Duy ôm cổ Liêu Thần Hi, một tay vịn tường
"Nghĩ cách để anh ôm em hử?"
Điên rồi. Lần này Liêu Thần Hi xấu hổ thật sự, cúi đầu không nói câu nào, cảm thấy mình thật sự rất .
Cậu đỡ Cao Duy tới phòng khách, mở ngăn kéo tìm máy sấy giúp anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!