"Trong phòng ngoài tiếng Liêu Thần Hi trở mình liên tục thì chỉ còn tiếng điều hoà ù ù làm cậu phiền cả người, thò tay tìm điện thoại dưới gối, sờ mãi mà không sờ thấy.
Liêu Thần Hi tìm mãi không thấy điện thoại đâu, ngồi trên giường cố gắng hồi tưởng lại xem mình quăng nó đi đâu rồi.
Lúc sau, cậu nhìn ra cửa phòng, xoắn xuýt một hồi cuối cùng vẫn đứng dậy ra ngoài.
Cao Duy ở phòng cho khách phía đối điện, phóng đó trước giờ chưa từng có ai ở, trước khi đi ngủ, Liêu Thần Hi đã đổi vỏ chăn và ga giường cho anh rồi, đã thế còn là loại giống cậu như đúc.
Liêu Thần Hi rón rén đi qua, dán vào cửa nhỏ giọng hỏi Anh đã ngủ chưa?
Đợi mãi không nghe tiếng Cao Duy đáp lại, cậu đẩy cửa ra, cúi đầu thấy Husky đang ngủ cạnh cửa.
Cậu không có tâm trạng đi nựng con trai, ở cửa nhìn một vòng, thấy trên tủ đầu giường có một cái điện thoại, cậu cũng không biết có phải của mình không, ngơ ngơ ngác ngác đi tới.
Vừa cầm điện thoại lên, Liêu Thần Hi bỗng bị người ôm eo, kéo xuống giường.
Má ơi! Liêu Thần Hi sợ hết hồn, đợi tới khi hồi hồn mới nhận ra mình ngã lên người Cao Duy, người kia trông có vẻ rất tỉnh táo, đang cười cười nhìn cậu.
Gọi mẹ làm gì?
Cao Duy hỏi cậu.
Liêu Thần Hi vùng vẫy, bò dậy khỏi người Cao Duy, đứng cạnh giường nhìn chằm chằm vào anh
"Hơn nửa đêm, anh muốn doạ chết em à!"
"Hơn nửa đêm, em không ngủ còn đến tập kích anh, vừa ăn cướp vừa la làng hử?"
Liêu Thần Hi bị anh nói tới nỗi hơi lúng túng, không vui bảo
"Gi mà tập kích! Em tới tìm điện thoại."
"Em lấy điện thoại anh làm gì?"
Cao Duy chỉ điện thoại Liêu Thần Hi cầm trong tay, vẫn mang theo ý cười.
Liêu Thần Hi cúi đầu nhìn, không phải thật, điện thoại hai người là cùng một loại, nhưng trên điện thoại cậu có dán hình chibi của cậu cơ, nên cái đang cầm trong tay hiển nhiên không phải.
… Cầm nhầm.
Liêu Thần Hi ném trả điện thoại Cao Duy xuống bên kia giường quay người tính chạy, nhưng lại bị ôm ngang eo.
Trêu xong chạy?
Cao Duy ôm chặt, nửa người trên dán sát vào lưng Liêu Thần Hi.
Thật ra anh chỉ định ghẹo Liêu Thần Hi một chút nhưng lúc ôm thằng nhóc này mới thấy cậu gầy quá, dường như anh chỉ cần dùng lực mạnh một chút cũng có thể bẻ gãy cậu.
"Anh đừng nghịch nữa! Con đang nhìn đấy!" Liêu Thần Hi nói xong mới nhận ra câu này mập mờ quá, tự vả mấy cái, cúi đầu gỡ tay Cao Duy ra.
Cao Duy hơi dùng sức, đè Liêu Thần Hi xuống giường.
Liêu Thần Hi thở dài trong lòng, cảm thấy mình đúng là thiếu nghị lực, đã bảo trên đầu chữ sắc là một cây đao, tuyệt đối không được dễ dàng nhảy xuống rồi, nhưng Cao Duy mới ngoắc tay mấy cái cậu đã chảy lên giường người ta mất rồi.
Thật ra lần này Cao Duy không dùng nhiều sức lắm, cùng là đàn ông, Liêu Thần Hi nếu giãy giụa muốn thoát nhất định sẽ có cơ hội chạy, nhưng cậu lại thuận theo Cao Duy ngã xuống giường, sau đó bị người ta đặt dưới thân.
"Anh trẹo chân mà còn dám lộn xộn?"
Liêu Thần Hi một bộ chính trực nhưng thật ra là đang cố để mình tuyệt đối không được có phản ứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!