Nghe hay không? Sau khi hát xong một bài, Liêu Thần Hi ngẩng đầu cười hỏi Cao Duy.
Cao Duy gật đầu với cậu Hay.
Anh đi tới xoa đầu Liêu Thần Hi, như dỗ trẻ con Em hát gì cũng hay.
Liêu Thần Hi đắc ý cười cười, đặt ghi ta xuống
"Đương nhiên, khi mới lên đại học em đã giành được quán quân trong mười giọng ca hay nhất trường đấy."
Giỏi quá.
Cao Duy thích nhìn dáng vẻ tự tin của Liêu Thần Hi, tuy anh vẫn cảm thấy cái tính dương dương tự đắc này khá phiền nhưng mà thằng nhóc này quả thật có tư cách để tự tin như vậy.
Dẫn anh đi dạo.
Liêu Thần Hi cất đàn, tới gần Cao Duy.
Cao Duy nắm tay cậu một cách tự nhiên quá đỗi, hơn nữa còn là mười ngón đan xen.
Nhịp tim Liêu Thần Hi bỗng đập hơi nhanh, cậu nhớ khi quay phim, lúc đối diện với nữ chính, mặc dù không có cảm giác gì cũng phải biểu hiện yêu cô đến chết đi sống lại.
Cậu nghĩ, có khi nào Cao Duy đối với mình cũng giống như đang diễn phim thần tượng tình yêu mãnh liệt không?
"Hồi anh đi học đã có mảnh tình vắt vai nào chưa?"
Liêu Thần Hi chợt lên tiếng khi hai người đi trong giảng đường vắng tanh.
Cao Duy ngẩng đầu, khoé miệng cong cong
"Không, hồi đó anh là thành phần mọt sách."
Tiếc ghê. Hai người đi tới cửa sổ lớn sát đất tại sảnh lớn tầng một, Liêu Thần Hi buông tay Cao Duy, đứng bên cửa sổ nhìn hoa cỏ bên ngoài, bảo
"Em thấy tình cảm học đường là thứ tình cảm trong sáng và đáng nhớ nhất, khi ấy tất cả mọi người như một trang giấy trắng, mặc cho người kia thoả sức vẽ vời."
Cao Duy đi tới bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu, cười không lên tiếng.
"Nhiều khi những người bên nhau thời đại học lại không thể đi cùng nhau tới cuối cùng, nhưng dù chia tay vì lý do gì thì rất nhiều năm sau khi nhớ lại đều sẽ thấy tình cảm thuở ban đầu rất đẹp." Liêu Thần Hi nhìn bên ngoài đến xuất thần, sau đó, nhìn bóng Cao Duy phản chiếu trên cửa kính.
Cậu nói xong, Cao Duy bảo
"Không phải chỉ là tình cảm đại học, tất cả tình yêu lúc bắt đầu đều rất đẹp, hai người đến với nhau bằng tình cảm chân thành, theo thời gian, dần nảy sinh mẫu thuẫn, rạn nứt, nhưng không thể phủ nhận, lúc mới bắt đầu họ đều rất nghiêm túc, cũng rất hạnh phúc."
Liêu Thần Hi nhìn bóng Cao Duy, thờ ơ Anh nóihọ
", vậy còn anh thì sao?"
Hai người dần nhập tâm vào câu chuyện tình ái, nhìn bóng nhau trên tấm kính cửa sổ, thậm chí quên mất camera giấu kín xung quanh.
Cao Duy nói
"Anh từng trải qua một mối tình, ban đầu rất tốt, loại cảm giác đó… Rất khó có lại, mãi tới khi anh thấy em…"
Hở?
Liêu Thần Hi bất chợt quay đầu nhìn anh, mặt thoắt cái đỏ bừng.
Cao Duy cũng nhìn cậu, cười nói Gảy đàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!