Trở về phòng, Liêu Thần Hi mang Doll hình cậu và Cao Duy do fan hâm mộ tặng lúc rời sân bay Bắc Kinh hồi sáng ra, đặt chúng cạnh hoa hồng rồi chụp ảnh, còn phải dùng thêm cả filter mới chịu, tính đăng weibo.
Nhưng mà viết cap gì bây giờ…
Liêu Thần Hi cầm điện thoại do dự hồi lâu, một hàng chữ gõ nhiều lần rồi vẫn xoá đi, nhìn giao diện đăng bài của weibo, cậu vò đầu bứt tóc cuối cùng vẫn thoát ra.
Cậu cảm thấy tốt nhất vẫn không nên đăng thì hơn, đăng xong nhất định sẽ có cả đống người ùa vào mắng cậu, trước cậu hại Cao Duy nhập viện, giờ Cao Duy đích thân đến giúp cậu PR, kiểu gì thì kiểu cũng là cậu liên tục chiếm tiện nghi của người ta.
Cậu nhét điện thoại xuống dưới gối, trở mình trên giường, càng nghĩ càng thấy trạng thái bản thân có hơi đần đần, đăng có cái weibo cũng phải suy đi tính lại, đây không phải dáng vẻ nên có của Liêu Thần Hi.
Nhưng cùng lúc đó, cậu lại hơi hưởng thụ cảm giác này, không dám bước tiếp cũng chẳng dám lùi lại…
Đậu má! Liêu Thần Hi bỗng ngồi dậy, từ từ, sau đó lầm bầm nhỏ giọng bảo
"Dixme, đừng bảo là mình thích anh ta nhé?"
Lần trước Liêu Thần Hi yêu đương là hồi mới lên đại học, khi đó cậu cũng giống bao người khác, tràn ngập tò mò với cuộc sống đại học và cả cái thứ tình yêu tình báo vườn trường các thứ nữa, thế nên rất nhanh sau đó cậu đã thích một đàn anh khoá trên, vóc người nho nhỏ, lớn lên chả công tẹo nào, đeo một chiếc kính cận gọng đen, trông hệt một cậu thỏ trắng nhỏ* với đôi mắt thâm quầng.
*tiểu bạch thỏ: chỉ mấy đứa ngây thơ, lơ ngơ, cute, đáng yêu.
Liêu Thần Hi theo đuổi đàn anh kia mãi, mua bữa sáng cho người ta, giữ chỗ trên thư viện cho người ta, còn chạy đến lớp khoá trên ngồi dự thính.
Hồi đó cậu cảm thấy nếu khi thi đại học cậu có được một phần ba sức mạnh theo đuổi crush thì có khi cậu đã thi đỗ một trường tốt hơn hẳn rồi.
Cuối cùng đàn anh cũng đồng ý tính chuyện yêu đương với Liêu Thần Hi, nhưng tình yêu thuần khiết của hai người chỉ kéo dài được đúng 10 ngày.
Đàn anh bảo
"Cảm giác hai chúng ta không đúng."
Về phần không đúng chỗ nào, anh đó chưa nói, Liêu Thần Hi đến bây giờ cũng không biết.
Chỉ là vào khi ấy cậu chưa từng được nếm trải cảm giác như bây giờ, căng thẳng, hồi hộp, tràn đầy mong đợi.
Liêu Thần Hi trèo xuống giường, cời quần áo, chui vào nhà tắm, nào phải cậu định tuốt máy bay, cậu vào để tắm nước lạnh cho bản thân bình tĩnh chút.
Với cậu mà nói, thích Cao Duy không phải chuyện tốt đẹp gì, cậu thấy lần này cậu phạm phải một sai lầm rất ngu xuẩn, người ta rõ đang đóng kịch, còn cậu lại mắc kẹt trong sự quan tâm dịu dàng giả tạo ấy.
"A! A! A! Phiền thế nhờ!" Liêu Thần Hi trần trụi đứng dưới vòi sen, bực bội mở khoá.
Đệt mợ! Lạnh vãi!
Cuối cùng cậu vẫn chọn dùng nước nóng, dù tâm lý không thoải mái lắm nhưng tuyệt đối không được đùa với thân thể chính mình, cậu còn phải dựa vào nó kiếm tiền đấy!
Về phòng, trong khi Liêu Thần Hi lên cơn dở hơi thì Cao Duy cũng không rảnh rỗi.
Anh lướt weibo, trông thấy ảnh mình xuất hiện trong buổi họp báo chiều nay, góc độ nào cũng phải nói là hoàn mỹ.
Sau khi tìm kiếm từ khoá, thấy ảnh Liêu Thần Hi rời khỏi sân bay Bắc Kinh hồi sáng, có một tấm được chia sẻ vài nghìn lần, ngay giữa là Liêu Thần Hi nhận Doll do fan tặng.
Cao Duy phóng to ảnh, nhìn rõ dòng chữ trên quần áo hai con búp bê.
Anh cười cười, bấm thích bài viết đó.
Cao Duy hơi mất ngủ, mãi tới sau nửa đêm, hơn hai giờ vẫn chẳng tài nào ngủ nổi.
Anh ngồi trên sô pha ngoài ban công, từ tầng hai mấy nhìn xuống, hết thảy mọi thứ trên thế gian đều trở lên cực kì bé nhỏ.
Khi còn bé, anh thường nghĩ, có phải đứng càng cao thì cách mặt trăng càng gần, nhưng giờ đây đứng cao như vậy, anh vẫn không thể chạm tới vầng trăng kia như cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!