Renee và Liam đi cạnh nhau trên hành lang dẫn lên phòng tiệc.
Liam, người vừa mới là một quý ông nghiêm nghị và kiêu hãnh bên ngoài, giờ đã hoàn toàn biến thành một chú cún con ngoan ngoãn, luôn mỉm cười và nhìn Renee với ánh mắt ngưỡng mộ.
- Tôi không thể tin được những người từ gia tộc Hunt lại dám bắt nạt em như vậy! Lần sau họ làm vậy. Tôi chắc chắn sẽ không để họ dễ dàng như vậy đâu!
- Anh càu nhàu.
Renee mỉm cười nhẹ và trêu anh.
- Ồ, Liam... Tôi đã quen nhìn thấy cậu nhu mì và phù phiếm, nhưng khi cậu nghiêm túc, cậu thực sự rất đáng sợ! Vừa rồi, tôi đã rất sốc khi thấy cậu.
- Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Dù sao thì tôi cũng là cậu chủ Osborne!
- Liam tự hào nói.
Tuy nhiên, bất chấp lời nói của mình, Liam vẫn trông giống như một chú cún con ngoan ngoãn. Anh nhìn vào chiếc áo gió của Renee và bình luận.
- Nhưng thành thật mà nói, Ren, em không nghĩ là mình ăn mặc hơi xuề xòa cho sự kiện này sao?
- Cậu phải gọi tôi là Cô chứ. Cậu quên rằng cậu là đàn em của tôi à?
- Renee sửa lại.
- Nhưng tại sao em gái tôi lại được gọi em là Ren?
- Liam cãi lại, bĩu môi như một cậu học sinh.
Anh nói thêm một cách trẻ con.
- Tôi không quan tâm. Tôi sẽ không gọi em là Bà chủ hay Cô nữa. Từ giờ trở đi, tôi sẽ gọi em là Ren!
- Hoàn toàn không! Làm thế chỉ ngụ ý rằng cậu đang ấp ủ tình cảm với tôi. Cậu không phải, đúng không?
- Renee mắng anh.
- Được rồi. Vì giờ em đã ly hôn rồi, tôi có tình cảm với em thì sao?
- Liam trả lời thành thật, không hề có ý định lảng tránh chủ đề này.
Anh đã chờ Renee ly hôn nhiều năm rồi, và giờ cô cuối cùng cũng đã ly hôn, không đời nào anh muốn chỉ là đàn em của cô.
Renee mỉm cười, nhưng không trả lời.
Khi họ sắp đến phòng tiệc, Renee cởi cúc áo gió bằng những ngón tay thon thả của mình, rồi nhanh chóng cởi nó ra và ném sang một bên trước khi xõa tóc. Sau đó, cô lấy một thỏi son đỏ và thoa nhẹ lên môi.
- Bà chủ, em...
- Liam hoàn toàn bị thôi miên.
Những người trong phòng tiệc quay đầu về phía họ, sửng sốt không nói nên lời.
Renee đứng đó, mặc một chiếc váy dài màu đỏ hồng ôm sát thân hình tuyệt đẹp của cô. Cô trông thật lộng lẫy và bắt mắt, nhưng cũng duyên dáng và thanh lịch. Chiếc váy được thiết kế để hở nhẹ eo, khiến cô trông thon thả và quyến rũ.
Cô tỏa sáng đến nỗi như thể cô mang theo đèn chiếu di động, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Đột nhiên, một người trong đám đông lớn tiếng tuyên bố.
- Không đời nào! Người phụ nữ đó trông quen quen... Không phải là bà Hunt sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!