Chương 90: Ngoại Truyện 9: IF Trúc Mã (P3) - MQH Trúc Mã Dần Biến Chất

Lễ trưởng thành của Chúc Tri Hi trôi qua trên chiếc ghế lạnh (ngồi ngoài rìa). Nhưng không phải là không ai mời cậu — ngược lại, đây là kết quả cậu chủ động và tốn bao công sức mới có được.

Mẹ cậu cho rằng đây là một ngày rất có ý nghĩa kỷ niệm, vì vậy sáng sớm đã gọi cậu dậy, ăn diện kỹ lưỡng, rồi đích thân đưa đến cổng trường. Chúc Tri Hi không muốn phụ lòng mong đợi của bà, nên ngoan ngoãn nghe lời, lúc xuống xe còn cố ý làm một cái lễ quý ông hơi khoa trương với mẹ đang ngồi ở ghế lái, sau đó phấn khởi bước qua cổng trường — rồi bắt đầu giả què, kéo dài suốt cả buổi sáng.

"Thật ra tôi rất muốn nhảy với cậu, nhưng cậu xem, tôi ở nhà luyện tập hăng say quá nên bị trẹo chân mất rồi, ái da cái chân tôi, đau quá." Cậu nói với mỗi người đến mời mình một câu y hệt.

Cậu cùng các bạn học chụp rất nhiều ảnh Polaroid, chuẩn bị mang về nhà cho mẹ xem, nhưng không nhảy với bất kỳ ai.

Khi sàn nhảy sáng đèn, âm nhạc du dương vang lên, Chúc Tri Hi ngồi bên lề, ngơ ngẩn nhìn những tà váy tung bay và cà vạt lướt qua không trung, rồi lại ngẩng đầu, trong thoáng chốc cậu nhìn thấy bóng dáng của một người mặc bộ vest trắng.

Mà chủ nhân của bóng dáng đó giờ đây đang đứng ngay trước mặt cậu, dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có hỏi cậu có thể hay không, như thể chỉ đơn giản là mời cậu một điệu nhảy.

Nhưng không rõ là vì tâm trạng thế nào, Chúc Tri Hi lại từ chối thẳng: "Không muốn."

Nói xong, cậu nhìn thoáng qua Phó Nhượng Di một cái, phát hiện ánh mắt anh tối sầm lại với tốc độ cực kỳ nhanh. Trong ấn tượng của cậu, biểu cảm như vậy cực kỳ hiếm thấy.

Không hiểu sao, Chúc Tri Hi bắt đầu cố gắng tìm lý do cho cái tính khí trẻ con của mình. Cậu gãi gãi má, nói: "Anh nổi tiếng như vậy, tìm một người giả làm đối tượng đâu có khó? Sao cứ phải tìm em chứ."

Chỉ cần anh nói ra được một lý do, mình cũng không phải người không nói lý lẽ. Biết đâu lại đồng ý...

Nhưng Phó Nhượng Di lại dùng giọng điệu dịu dàng hỏi ngược lại: "Vậy ban đầu tại sao em cứ phải tìm tôi?"

Chúc Tri Hi nhất thời nghẹn lời, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại, cuối cùng gần như là dậm chân rời khỏi cửa quán cà phê, đi về phía khu rừng nhỏ.

Cậu biết Phó Nhượng Di đang đi theo sau, nên cố tình cà khịa: "Hồi đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn anh thì đã 22 tuổi đầu rồi, học nghiên cứu sinh luôn rồi đấy, mà cách giải quyết vấn đề của anh còn phải sao chép của đứa trẻ 13 tuổi à?"

Phó Nhượng Di đi sát theo sau: "Tức là điều này chứng minh bạn nhỏ nào đó có thiên phú dị bẩm, 13 tuổi đã nghĩ ra phương pháp hay như vậy. Học hỏi không phân tuổi tác, ai giỏi thì làm thầy."

Kiểu nửa dỗ nửa không này, nghe xong, Chúc Tri Hi cảm thấy vừa vui vừa tức — như thể được gãi ngứa vậy, mà lại còn gãi không trúng chỗ. Vì vậy cậu vẫn không dừng bước, nhanh chân đi về nơi sâu nhất của khu rừng nhỏ, miệng cũng không chịu ngừng: "Đừng có nghĩ khen vài câu là em sẽ mủi lòng đồng ý với anh, em không còn là trẻ con nữa đâu."

Phó Nhượng Di cười khẽ một tiếng.

Tai Chúc Tri Hi rất thính, lập tức xoay người lại, hai tay chống nạnh.

Hai người suýt nữa thì đâm sầm vào nhau, Phó Nhượng Di lùi lại một chút, ý cười chưa tan, nhưng anh vẫn nghiêm mặt nói: "Tôi nghiêm túc. Ban đầu em nói mượn pheromone là viện trợ, vậy xem xét trên tình nghĩa chúng ta cùng nhau lớn lên, bây giờ chúng ta viện trợ lẫn nhau, không tốt sao?"

"Không tốt." Ở đây bốn bề vắng lặng, Chúc Tri Hi liếc mắt sang hướng khác, "Em không muốn lộ mặt. Nhỡ đâu một ngày nào đó anh thực sự yêu người khác, chẳng phải em sẽ trở thành người thừa thãi sao? Đến lúc đó còn phải bị chia tay một cách bị động trong vòng xã giao của anh..."

Chưa đợi Phó Nhượng Di kịp mở lời, cậu đã quay đầu lại. Hàng mi mỏng khẽ nhấc lên, đôi mắt ánh lên trong vắt. c** nh* giọng nói: "Trước giờ em chưa từng yêu đương với ai, anh làm một hồi như vậy, trải nghiệm mối tình đầu quý báu của em chẳng phải coi như chết xã hội luôn rồi sao? Đến lúc đó em phải tìm ai để nói lý đây, giải thích thế nào đây."

"Đến lúc đó?" Phó Nhượng Di hơi sững lại, nhíu mày, trọng điểm vẫn lệch như cũ, "Lúc em tìm được đối tượng tình đầu thực sự?"

Chúc Tri Hi không thể hiểu nổi, sao lại bị bẻ lái ngược lại thế này. Rõ ràng là đang nói lúc anh yêu người khác cơ mà?

"Anh cái người này sao lại..."

Chưa đợi cậu nói xong, Phó Nhượng Di đã nhượng bộ trước. Anh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói "Được rồi", sau đó im lặng hai giây, nói: "Là tôi suy nghĩ không đủ chu toàn, thôi bỏ đi."

Chúc Tri Hi tức đến không thở nổi. Cảm giác như gặp phải đối tượng khiêu vũ vụng về, đáng lẽ nên tiến lên nhưng cứ lùi về sau, khiến cậu có cảm giác lúng túng không biết bước nhảy tiếp theo nên đặt chân thế nào.

"Vậy anh định đi tìm người khác ư?" Chúc Tri Hi bắt đầu nói năng lung tung.

Phó Nhượng Di vẫn không ngẩng đầu, giọng trầm nhẹ: "Không tìm nữa, cứ vậy đi, cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng qua là bị làm phiền một chút thôi, dù sao họ cũng không có ác ý."

Nghe đến đây, Chúc Tri Hi càng cảm thấy khó chịu hơn một cách khó hiểu, càng muốn làm mình làm mẩy gấp bội, thách thức giới hạn chịu đựng của Phó Nhượng Di, từ nhỏ cậu đã như vậy. Nhưng cậu còn chưa nghĩ ra chiêu gì, Phó Nhượng Di đã bất ngờ vươn tay ra, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo sơ mi cho cậu.

Giọng anh cũng rất nhẹ: "Lễ trưởng thành hôm nay thế nào? Vui không? Có chụp ảnh không?"

Khớp ngón tay lành lạnh của anh không cẩn thận chạm vào xương quai xanh của Chúc Tri Hi, khiến cậu cứng người trong một giây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!