Hai khối của trường A không nằm trong cùng một khu học xá, vì vậy trong khuôn viên trường, Chúc Tri Hi và Phó Nhượng Di thật ra rất ít khi có dịp tiếp xúc thực sự. Điểm chung duy nhất giữa họ, có lẽ là: cả hai đều rất nổi tiếng trong giới học sinh.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, pheromone của Phó Nhượng Di giống như một hồn ma lặng lẽ bám lấy Chúc Tri Hi, bảo vệ cậu, thay cậu ngăn cản đủ loại người theo đuổi kỳ quái. Điều này khiến Chúc Tri Hi cảm thấy rất an toàn.
Cho đến khi Phó Nhượng Di tốt nghiệp cấp ba.
Khối cấp ba có truyền thống tổ chức lễ trưởng thành. Trong ngày này, học sinh lớp tốt nghiệp có thể cởi bỏ đồng phục, thay lễ phục tinh xảo, mời một bạn học cùng nhau khiêu vũ
- như một nghi thức bước ra khỏi môi trường học đường, tiến vào thế giới người lớn. Mà rõ ràng, Phó Nhượng Di chính là người hot nhất cho vị trí bạn nhảy năm đó, không ai có thể sánh bằng.
Tối trước ngày lễ trưởng thành, Chúc Tri Hi vẫn như thường lệ đến mượn pheromone. Chỉ là tối nay cậu có vẻ chừng mực một cách khó hiểu
- ngồi ngay ngắn bên mép giường, hai tay chống lên thành giường, ngẩng mặt nhìn chằm chằm bóng lưng Phó Nhượng Di đang ngồi trước bàn học, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Phó Nhượng Di kết thúc mọi nhiệm vụ học tập, quay đầu lại, đối diện với đôi mắt tròn xoe của cậu, hơi bối rối một chút. Nhưng anh không thể nói kiểu: Tối nay sao em không ôm tôi, hay những lời như muốn ngủ với tôi thì mau chui vào chăn đi.
Thế nên, anh không nói gì cả, chỉ hơi nghiêng đầu, nhướng mày với cậu.
Chúc Tri Hi vốn đang ăn táo, thấy anh như vậy liền hiểu ý ngay, mở lời: "Được rồi, ý em là, ngày mai anh định mặc đồ gì? Vest à?"
Phó Nhượng Di tháo kính ra, xoa nhẹ mắt, đáp bằng giọng thản nhiên: "Chưa nghĩ. Sao cũng được."
Chúc Tri Hi lại nói: "Nhưng lúc em vừa tới có gặp chú Phó ở phòng khách, chú nói đã đặt cho anh một bộ vest trắng cực kỳ đẹp luôn, chỉ tiếc là trường không cho phụ huynh vào, không thể quay phim cho anh được. Chú còn bảo, chỗ tay áo chú cố ý bảo người ta nới rộng ra một chút, như vậy tiện cho việc khiêu vũ." Nói đến đây, cậu còn giơ tay làm động tác ôm bạn nhảy. Thật lòng mà nói trông khá hài hước.
Nhìn thấy cậu làm động tác này, bộ não vốn không tạp niệm của Phó Nhượng Di lần đầu tiên trong đời bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng khiêu vũ với một người nào đó. Bị ảnh hưởng bởi người đặt câu hỏi, hình tượng của người nào đó hiển nhiên cũng theo đó trở nên cụ thể và chỉ duy nhất.
Thế nhưng khi mở miệng, anh lại nói: "Hôm nay em quy củ thế, đi cửa chính luôn."
"Sao trọng điểm của anh lúc nào cũng lệch thế hả?" Bị lảng sang chuyện khác, Chúc Tri Hi bĩu môi.
"Cái gì em cũng nghe thấy hết rồi, quần áo chắc chắn cũng đã cho em xem rồi, còn đến hỏi tôi làm gì." Phó Nhượng Di thẳng thắn vạch trần.
Chúc Tri Hi lúc này chỉ có thể nói thật. Cậu cúi đầu, hai cẳng chân duỗi thẳng về phía trước, rồi lại buông xuống, đáp bên mép giường: "Thì em muốn xem anh mặc vào sẽ trông như thế nào thôi, ngày mai các anh tổ chức lễ trưởng thành, còn bọn em thì vẫn phải học Toán, cả thi nữa chứ, trốn cũng không được."
Phó Nhượng Di không nói gì.
"Muốn xem muốn xem muốn xem muốn xem..." Chúc Tri Hi bắt đầu ăn vạ.
Có lẽ bởi vì giọng điệu vừa rồi của cậu nghe có vẻ thực sự khá tiếc nuối, hoặc có lẽ, trên đời này vốn dĩ không tồn tại ai đó có thể thực sự từ chối Chúc Tri Hi một cách nghiêm khắc. Tóm lại, mười lăm phút sau, Phó Nhượng Di lấy bộ vest được là phẳng phiu kia ra, thay đồ trong phòng tắm, rất ngớ ngẩn mà đẩy cửa ra, cho Chúc Tri Hi chiêm ngưỡng.
"Oa." Mắt Chúc Tri Hi sáng lên.
Nhưng thực ra, mắt em ấy lúc nào cũng rất sáng. Phó Nhượng Di nghĩ thầm.
"Đẹp thật đấy." Chúc Tri Hi vòng qua giường, đi đến trước mặt anh. Ánh mắt lướt từ đầu đến chân, rồi lại từ dưới lên trên. Ánh đèn vàng ấm áp của phòng tắm vượt qua bờ vai trắng như tuyết, chiếu lên khuôn mặt cậu một lớp ánh sáng mềm mại, ấm áp như phủ lông tơ.
Cuối cùng, Chúc Tri Hi ngẩng mặt lên, cười ngây ngô với anh, rồi nói một câu ngây ngô khác: "Giống như đồ chú rể mặc trong đám cưới vậy."
Phó Nhượng Di không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
Chúc Tri Hi lại cười, dùng giọng điệu đặc biệt ngây thơ nói với anh: "Bây giờ em có cảm giác như đang làm phù rể cho người ta vậy."
Vai của Phó Nhượng Di chùng xuống, bỗng cảm thấy một cảm giác không thoải mái trước nay chưa từng có đối với bộ vest được đặt may cao cấp và hoàn mỹ này: "Được rồi phải không? Tôi đi thay đây."
"Đừng mà. Em còn muốn chụp một tấm ảnh nữa."
"Không được." Phó Nhượng Di từ chối dứt khoát.
Chúc Tri Hi chuyển sang biểu cảm tủi thân một cách rất thuần thục: "Tại sao? Anh cứ yên tâm, em sẽ không gửi cho người khác đâu, chỉ chụp một tấm thôi, không được sao? Anh Niệm Niệm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!