Chương 9: (Vô Đề)

Nhà hàng cách văn phòng luật hơi xa, nơi này là trung tâm giải trí lớn nhất thành phố, xe hơi liên tục đỗ vào bãi. Phương Y từ trên xe Hà Tình bước xuống, vuốt vuốt tóc, vừa quay đầu thì nhìn thấy Lâm Tư, Doãn Triết Ngạn và Chu Lạc Sâm, ba người bọn họ nói nói cười cười.

Chu Lạc Sâm thật sự rất nổi bật, Doãn Triết Ngạn được xem là tuấn tú, đứng cùng Chu Lạc Sâm lại lép vế hơn.

Tư thế của anh, mỗi một cái nâng tay hoặc là nghiêng đầu, biểu hiện đều rất ôn hòa.

Dường như cảm nhận được việc mình bị nhìn lén, anh hơi hơi nhíu mày, khi anh bắt gặp tầm mắt của cô, lông mày anh giãn ra, nhếch môi, nở nụ cười ấm áp.

Phương Y gật đầu chào hỏi, sau đó liền thu hồi tầm mắt đi cùng Hà Tình vào thang máy. Trong lòng cô kích động bởi nụ cười kia, trên mặt lại nỗ lực duy trì bình tĩnh.

Cô không tự giác nắm chặt ống tay áo, giương mắt nhìn người đang đứng ở ngoài thang máy. Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn đứng cạnh anh, anh nhìn nhìn số người trong thang máy, không có ý tiến vào.

"Mọi người lên trước đi." Anh nói.

Lâm Tư phụ họa theo: "Đúng đó chị Hà, nhiều người lắm rồi, mọi người cứ lên trước đi, chúng tôi theo sau."

Hà Tình cười nói: "Được rồi, hẹn gặp lại." Dứt lời, liền đóng cửa thang máy.

Phương Y đứng sau lưng Hà Tình nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bóng dáng của Chu Lạc Sâm từ từ biến mất, bỗng nhiên cô cảm khái vạn lần.

Cô không còn là một đứa bé nữa, đối với việc động trong cảm giác rất rõ. Cô biết mình thích Chu Lạc Sâm, cũng biết mỗi người đều có một số mệnh riêng, người này vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô.

Phương Y là người không dám mơ tưởng, dù Chu Lạc Sâm yêu đương hoặc là kết hôn, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cô, nhiều nhất chỉ là thở dài một tiếng, trong lòng cô hiểu rõ, người này không phải của cô.

Nhiều lúc cô rất bội phục bọn họ, điển hình là bộ ba luật sư của công ty, có lẽ mức độ ngưỡng mộ hoàn toàn khác nhau, nhưng cô lại đem loại ngưỡng mộ này biến thành động lực để mình tiến bộ, sớm ngày rèn luyện bản thân trở nên tài giỏi.

Phương Y suy tư một lúc, thang máy đã đến tầng lầu. Hà Tình dẫn mọi người đi vào đại sảnh thật lớn, các món tráng miệng đã được dọn sẵn.

Khu vực ăn uống nằm ở ngoài trời kết hợp với sàn nhảy rộng lớn, phía sau là màn hình LED cùng với dàn máy karaoke, những chiếc ghế sofa sang trọng được đặt gần đó, Ngôn Tố đi vào liền trực tiếp ngồi xuống.

"Mọi người cứ chọn chỗ cho mình đi, tôi chọn nhạc đã." Ngôn Tố đứng ở trong phòng còn đeo kính râm, bề ngoài và nội tâm của anh ta hoàn toàn không giống nhau, kỳ thật anh ta không hề nghiêm túc, so với Chu Lạc Sâm và Hình Tứ khác xa.

"Luật sư Ngôn, anh định mở màn à?" Trợ lý của Hình Tứ cười hỏi.

Phương Y ngồi ở bên cạnh Hà Tình nhìn hai người bọn họ nói chuyện, khóe miệng cũng mỉm cười theo, bầu không khí trở nên vui vẻ.

Ngôn Tố nhếch miệng: "Tuy rằng hôm nay tôi là chủ xị nhưng lẽ nào tôi phải hát một mình sao?" Anh ta quay đầu nhìn xem Chu Lạc Sâm có đến hay không, vừa xoay mặt đã nhìn thấy Hình Tứ.

Hình Tứ mặc một chiếc áo len màu be, bên trong là áo sơ mi, anh ta nhìn Ngôn Tố chế nhạo: "Giờ này còn đeo kính râm, sợ mọi người không quan tâm đến cậu à?"

Ngôn Tố đột nhiên đánh Hình Tứ một cái, đây là cách thức chào hỏi của bọn họ, anh ta cười nói: "Lạc Sâm đâu, không tới sao?"

Nhắc tới Chu Lạc Sâm, sắc mặt Hình Tứ biến sắc, anh ta lãnh đạm: "Cậu ấy sẽ tới sau."

Anh ta vừa dứt lời, Chu Lạc Sâm đã đi vào đại sảnh, bên cạnh anh ta còn có Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn.

Doãn Triết Ngạn và Lâm Tư đang nói chuyện, dường như là bàn về công việc. Chu Lạc Sâm đi thẳng đến chỗ Ngôn Tố.

Thậm chí người xem trọng quy củ như Hình Tứ còn phải đổi quần áo, riêng Chu Lạc Sâm vẫn mặc trên người một bộ đồ vest màu đen, sự "Khác người" này khiến cho Ngôn Tố không hài lòng, chờ khi Chu Lạc Sâm bước tới, anh ta liền trực tiếp cởi áo khoác của Chu Lạc Sâm.

Anh nhìn chiếc áo khoác đang nằm trong tay của Ngôn Tố, gương mặt nở nụ cười thỏa hiệp, nụ cười của anh rạng rỡ như ánh mặt trời, thu hút không ít người ở đây, trong đó cũng bao gồm Phương Y.

Hình Tứ nhạy cảm nhìn về phía Phương Y, trực tiếp mở miệng: "Có một số người rất biết chau chuốt vẻ ngoài để lừa gạt người khác, nhưng kỳ thực trong lòng bọn họ đều thối rửa."

"Thối rửa", hai chữ này tượng trung cho sự dơ bẩn. Có thể thấy được anh ta muốn làm nhục Chu Lạc Sâm.

Tất cả mọi người đều biết anh ta ám chỉ ai, "Đương sự" cũng không nói gì, vẫn như cũ lịch sự tươi cười, duy nhất đáp lại chỉ là cái đứng dậy của anh, anh đi đến bàn ăn tìm vị trí ngồi xuống.

Lời nói của Hình Tứ khiến bầu không khí trì trệ vài giây, có điều sau khi Chu Lạc Sâm ngồi xuống thì tinh thần của mọi người cũng khôi phục lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!