Chương 6: (Vô Đề)

Trời mưa cả đêm, sấm sét vang lên ầm ĩ, sau nửa đêm Phương Y mới miễn cưỡng đi ngủ.

Ngày hôm sau trời đã tạnh mưa, mặc dù vẫn còn âm u nhưng trời hôm nay rất đẹp.

Hôm nay trời mây gió bất thường, có lẽ do hôm qua mưa lớn, trong tiểu khu hết nước lại mất điện, đừng nói là ăn cơm, thậm chí rửa mặt cũng là cả một vấn đề.

Phương Y sốt ruột tìm nửa ngày mới tìm được một lọ nước khoáng, cô nhanh chóng rửa mặt đánh răng. Cô nhìn nhìn di động, cách giờ hẹn còn đúng 1 giờ, cô trang điệm đơn sơ, chắc là không kịp ăn sáng. Sau đó cô thay quần áo rồi mới đi ra ngoài.

Không điện không nước, cơm cũng không ăn, tiết kiệm được tiền.

Bây giờ đã hơn tám giờ rưỡi, Chu Lạc Sâm hẹn cô chín giờ sẽ chờ ở trước tiểu khu, giờ này anh còn chưa xuất hiện. Cô phải nhanh chóng đi ra phía ngoài chờ anh, nếu một lúc nữa anh lái xe vào, sẽ thấy khu vực này bẩn thỉu.

Nhưng mà ông trời không chìu lòng người, phàm chuyện gì Phương Y nghĩ sẽ suôn sẻ, cuối cùng trở thành ngoài ý muốn.

Khi cô bước xuống thang lầu liền nhìn thấy một chiếc xe Lexus đứng đợi, nước ngập đến mắt cá chân, nếu cô cứ từ đây bước vào trong xe, có thể sẽ không làm bẩn giày. Chu Lạc Sâm từ bên trong cúi người thay cô mở cửa xe, cô hơi kinh ngạc một chút.

Sau một lúc lâu Phương Y mới kiên trì nói: "Luật sư Chu, anh tới sớm hơn dự định."

Chu Lạc Sâm thản nhiên nói: "Lên xe."

Phương Y gật đầu bước vào xe thấp giọng: "Đường trong tiểu khu rất hẹp, đáng ra anh nên gọi điện thoại cho tôi."

Chu Lạc Sâm im lặng, chỉ nói: "Cài dây an toàn, cửa chưa khóa, em đóng mạnh thêm một chút nữa."

Phương Y vội vàng mở cửa xe ra rồi dùng sức đóng lại, khi cửa xe mở ra, hàng xóm láng giềng đều nhìn cô ngạc nhiên, phát hiện cô có tình nhân giàu có. Phương Y xấu hổ lườm Chu Lạc Sâm, trên mặt Chu Lạc Sâm không biểu cảm, tư thế lái xe tao nhã, dây an toàn buộc trên người anh tương phản với bộ đồ vest màu đen,.

Anh im lặng không nói, kính râm che mất hai tròng mắt yên tĩnh như mặt hồ, tĩnh đến mức không một gợn sóng.

Phương Y thừa nhận, Chu Lạc Sâm là một người đàn ông hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp. Chẳng những tướng mạo anh tuấn, tài trí hơn người lại còn có tâm địa thiện lương…

Đột nhiên, môi mỏng khẽ nhếch, cô nghe anh nói: "Ghế sau có đồ ăn sáng."

Phương Y ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn lại, quả nhiên có một túi giấy.

"......" Cô ngập ngừng nhìn anh, anh không nói gì, chỉ đưa tay mở nhạc trong xe.

Xe việt dã chạy tung tăng trên đường, cô nhìn anh xoay người lấy đồ ăn sáng trong lúc đang đợi đèn đỏ: "Tôi ăn rồi, em ăn đi."

Nếu cô từ chối thì tự kiêu quá, cô tiếp nhận ý tốt của anh, thấp giọng: "Cám ơn, luật sư Chu."

Chu Lạc Sâm không nói không rằng, lẳng lặng tiếp tục lái xe, anh hướng khách sạn chạy tới.

Anh mở nhạc trong xe, là bài 《Anh yêu em》.

Ca khúc vang lên: "Tình yêu, giống như một giấc mộng, vừa rõ ràng vừa hư ảo."

Phương Y cảm thấy kỳ lạ, cô vừa ăn cháo vừa lặng lẽ liếc Chu Lạc Sâm, anh đang yên tĩnh lái xe, biểu cảm này lại càng tăng thêm một phần mỹ cảm.

Trong lòng Phương Y chộn rộn, trời hôm nay quả thật rất đẹp.

Sau khi ăn xong bữa sáng, xe vẫn chưa đến nơi. Trong xe quá mức yên tĩnh, Phương Y đành phải mở miệng.

"Lần này nhờ có luật sư Chu hỗ trợ, mọi việc nhất định sẽ ổn thỏa. Kỳ thực đây là lỗi của tôi, thật ngại quá. Lần sau tôi sẽ chú ý không gây thêm phiền toái cho công ty." Phương Y thở hắt ra, dịu dàng nói.

Chu Lạc Sâm đang chuyên tâm lái xe, đột nhiên anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Phương Y nhịn không được thở dài, luật sư Chu thật đáng sợ, lựa chọn trầm mặc biến thành ngậm miệng không nói, chắc chắn là không thích cô đàm luận về vấn đề này.

Vì thế, cô nhanh chóng đổi đề tài: "Nếu em có tài như luật sư Chu thì tốt, như vậy sẽ không còn áp lực." Cô cười, có vẻ thập phần quẫn bách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!