Buổi tối Phương Y và Chu Lạc Sâm cùng nhau đi ăn, anh dẫn cô đến một nhà hàng anh thường lui tới, nơi này đa phần thiên về thức ăn chay, có điều hương vị rất ngon, hoàn cảnh yên tĩnh, vị trí chỗ ngồi tốt, là phong cách điển hình của Chu Lạc Sâm.
Anh nắm chặt tay cô bước vào nhà hàng, quản lý đang gọi điện thoại nhìn thấy bọn họ thì cặp mắt tự nhiên sáng lên.
Anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, chào đón: "Luật sư Chu đến rồi ạ!"
Chu Lạc Sâm hỏi: "Gần dây buôn bán thế nào?"
Anh ta cười nói: "Nhờ phúc của luật sư Chu. Hai người?" Anh ta lườm Phương Y một cái.
Chu Lạc Sâm khẽ gật đầu: "Ừ, tôi dẫn bạn gái đến đây dùng bữa."
Phương Y ngẩn người, ngoài ý muốn nhìn anh một cái, hiển nhiên là ngạc nhiên khi nghe anh giới thiệu thân phận của mình với một người khác.
Quản lý nhà hàng nhiệt tình chào hỏi, sau đó còn dẫn bọn họ vào một căn phòng, vị trí nằm ở tận cùng, không khí tràn ngập mùi hoa Tulip, nhiệt độ vừa phải.
"Một lát nữa đồ ăn sẽ được mang tới." Anh ta nói xong liền rời đi.
Phương Y hỏi: "Anh gọi đồ ăn khi nào thế?"
Chu Lạc Sâm cởi bỏ áo vest ngoài, vai rộng tỉ lệ với eo anh tuấn cực kỳ. Phương Y không muốn dời đi tầm mắt, cô rất thích anh mặc áo sơmi, nhất là giờ phút này, anh cởi hai nút áo, đầu cô choáng váng rồi......
"Anh thường đến đây ăn, muốn ăn cái gì bọn họ đều biết." Chu Lạc Sâm thuận miệng: "Mặc nhiều như vậy không nóng sao, em cởi áo khoác ra đi." Ánh mắt nhu hòa liếc bộ đồ công sở của cô.
Phương Y nghe lời liền cởi áo khoác, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và váy, cạp váy rất ngắn.
Anh nhìn cô không hề chớp mắt, chiếc váy màu đen quấn chặt cái mông quyến rũ, trước bụng bằng phẳng, bộ ngực đẫy đà được ôm sát bởi chiếc áo sơmi, anh trực tiếp nhìn sang chỗ khác, bưng cốc nước lên uống cạn.
"Không nóng sao?" Cô kinh ngạc nhìn anh.
Chu Lạc Sâm mấp máy môi nói: "Nước lạnh, bọn họ biết thói quen của anh."
Phương Y bưng cốc nước của mình lên nhìn: "Sao nước trong cốc của em lại nóng nhỉ."
Chu Lạc Sâm tựa lưng vào ghế, bình thản nói: "Con gái uống nước lạnh không tốt."
Phương Y khẽ cười, lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng: "Phải ha, anh nói rất đúng."
Chu Lạc Sâm nâng tay mơn trớn cánh môi, như có như không nhìn cô đăm chiêu, cô không phát hiện, cúi đầu liếc di động, ngón tay trắng nõn không ngừng bấm phím, hẳn là cô đang gửi tin nhắn, dù sao mẹ vẫn đang chờ ở nhà.
Nhàn nhạt dời tầm mắt, Chu Lạc Sâm dường như nhớ đến cái gì, di động của anh sau đó liền vang lên, cũng không còn tâm tư nghĩ đến nữa.
Người gọi là Ngôn Tố, anh có thể đoán được đối phương muốn nói chuyện gì, cũng không tránh Phương Y, trực tiếp đứng lên hỏi: "Tìm tớ sao?"
Ngôn Tố trầm mặc một hồi mới nói: "Tớ nghe nói Giang Nhậm Hứa trở về rồi?"
Chu Lạc Sâm khẽ xùy một tiếng: "Cho nên cậu mới trốn tận hai ngày, không dám lên công ty sao?"
Ngôn Tố dường như khó xử: "Đừng nói như vậy, chúng ta là bạn bè mà, cậu nói như thế thì tớ không còn mặt mũi đi làm."
Chu Lạc Sâm rũ mắt nhìn nhìn đồng hồ: "Cậu cũng biết chọn thời gian thật, tớ đang hẹn hò, không rãnh nói chuyện của cô ta với cậu."
"Này...... Hẹn xong thì nhớ gọi điện thoại cho tớ." Ngôn Tố thấp giọng.
Chu Lạc Sâm "Ừ" một tiếng liền gác điện thoại, Ngôn Tố lại cất cao giọng: "Ai vậy? Không phải chứ! Hẹn hò? Cùng ai?"
Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y đã gửi xong tin nhắn, hai tay chống cằm nhìn anh, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, lạnh nhạt nói: "Cùng với Phương Y."
Cả người Ngôn Tố cứng đờ, tâm tình anh ta xuất hiện bao nhiêu phức tạp. Chu Lạc Sâm cũng không đợi anh ta đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!