Chương 37: (Vô Đề)

Tháng mười một, trời đã bắt đầu lạnh, chính vì thế nên Phương Y bị cảm.

Mấy ngày nay cô cũng không buồn ăn uống, ngược lại còn sốt nhẹ, thậm chí thể lực trong người cũng trở nên kiệt quệ.

Chu Lạc Sâm nhìn Phương Y cả ngày uống thuốc cũng không khỏi, trong lòng tự nhiên lo lắng. Tuy rằng anh vừa mới thua kiện, nhưng danh tiếng lẫy lừng trước đó vẫn khiến cho nhiều người muốn hợp tác cùng anh, trên tay anh lúc này đang cầm hồ sơ vụ kiện, anh muốn tan tầm đưa cô đi truyền dịch nhưng bị cô từ chối.

Cô trả lời tin nhắn: Em có thể tự đi, anh nên lo cho công việc đi ạ.

Chu Lạc Sâm cảm thấy cao hứng vì có một người phụ nữ biết nghĩ cho mình, trong lòng không khỏi tự trách. Bạn gái sinh bệnh mà anh lại không thể ở cạnh chăm sóc, thậm chí cả ngày nghỉ anh cũng không thể đến thăm cô.

Hình Tứ biết Chu Lạc Sâm và Phương Y quen nhau, cũng biết gần đây Phương Y cảm mạo nhưng vẫn kiên trì đi làm. Anh ta là người hiểu biết, sẽ không vì ghét Chu Lạc Sâm mà làm khó Phương Y, anh ta quyết định cho cô nghỉ phép hai ngày, đang chuẩn bị gọi điện thoại tới thì Chu Lạc Sâm đã điện thoại cho anh ta.

"Chuyện này nhờ cậu rồi." Chu Lạc Sâm khiêm tốn nói, dường như rất hổ thẹn.

Hình Tứ nghe xong vẫn thản nhiên: "Cậu không nói tớ cũng dự tính làm như vậy."

"Ừ." Nói xong, liền cúp điện thoại, thời gian lại tiếp tục trôi qua, giữa tháng mười một, sắp tới sinh nhật anh rồi.

Năm ngoái, Chu Lạc Sâm chưa từng chờ mong tới ngày sinh nhật, thậm chí thường xuyên quên. Đều là do người khác nhắc nhở anh, hoặc đến khi người ta tặng anh lễ vật, anh mới nhớ ra ngày sinh nhật mình.

Nhưng mà, năm nay không giống với những năm trước, không phải anh chờ mong cô có thể tặng gì cho mình...... Đương nhiên, nếu cô cố ý tặng cho anh, anh cảm thấy thứ tốt nhất chính là cô rồi.

Xế chiều hôm đó, Phương Y được Hình Tứ duyệt phép cho về sớm để đến bệnh viện truyền dịch.

Ở đây có rất nhiều người đang ngồi chờ y tá gọi tên mình. Phương Y ru rú ngồi trên ghế dựa truyền nước biển, từ từ nhắm chặt hai mắt, trong đầu suy nghĩ về chuyện của Chu Lạc Sâm.

Chu Lạc Sâm sinh ngày 21 tháng 11, chòm sao Bò Cạp, không đến mười ngày nữa là sinh nhật anh, cô nên tặng anh gì đây?

Anh giàu có như vậy, cái gì cũng không thiếu, cô có thể tặng anh cái gì?

Phương Y tuy rằng không còn là thiếu nữ, nhưng cô vẫn hiểu được suy nghĩ của đàn ông, càng hiểu được Chu Lạc Sâm muốn gì.

Từ cái hôm cô để lại dấu hôn ở trên cổ anh, cho tới hôm nay dấu hôn này vẫn chưa biến mất, chỉ mờ nhạt dần. Mỗi ngày Chu Lạc Sâm đều bề bộn nhiều việc, không riêng gì gặp người ủy thác, còn phải gặp bạn bè, bộ dáng anh thế kia, thật sự gặp không ít phiền toái.

Phương Y cảm thấy hối hận, cũng biết rằng muốn trốn cũng trốn không xong, Chu Lạc Sâm là người thế nào? Cứ như vậy anh sẽ bỏ qua sao? Nói không chừng anh đã tính toán kỹ lưỡng, đợi đến ngày sinh nhật sẽ tiến triển thêm một bước.

Nghĩ đến ngày đó, mặt cô trở nên ửng đỏ, cô mở mắt ra cầm lấy di động muốn gọi cho anh, lúc cô định bấm số thì đột nhiên màn hình hiện lên dãy số của mẹ.

Phương Y giật mình, đã lâu rồi mẹ chưa gọi cho cô, hôm nay bỗng nhiên gọi tới, cô dường như không quen.

Do dự tiếp điện thoại, Phương Y chào hỏi cùng mẹ, tâm tình phức tạp.

"Con công tác xa nhà có cảm thấy vất vả không? Tết Nguyên Đán sắp tới rồi, hay là mẹ lên ở cùng con, chăm sóc cho con thật tốt nhé?" Bà Phương nói.

Phương Y hơi sững sờ, cô chưa từng cảm thụ qua tình thương của mẹ, hôm nay trở bệnh, thần kinh đúng là có điểm yếu ớt, chợt nghe mẹ nói như vậy, cô rất khó cự tuyệt.

"Mẹ không cần ở nhà chăm sóc ông ta sao?" Phương Y gắng gượng hỏi.

Mẹ cô nghe được liền hỏi ngược lại: "Giọng con sao lạ thế, bị cảm ư?"

Phương Y nhìn lướt qua bình nước biển, nói chi tiết: "Dạ, rất nghiêm trọng."

Bà Phương lập tức nói: "Bố dượng của con ở đây rất khỏe, mẹ nhớ con, muốn đi thăm con, cùng con ở với nhau vài ngày, có thể nói địa chỉ nhà được không?"

Cô chưa từng cho mẹ biết địa chỉ nhà cụ thể, thậm chí sau khi chuyển nhà mẹ cô cũng không biết.

Nghe giọng mẹ quan tâm, cô suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Được, con sẽ gửi địa chỉ vào di động của mẹ, khi nào thì mẹ đến?"

Bà Phương nói: "Ngày mai, đêm nay mẽ sẹ thu xếp." Bà lo sợ con gái sẽ không đồng ý cho nên không dám chậm trễ, thấy con gái đáp ứng, giọng bà cao hứng hẳn lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!