Chương 36: (Vô Đề)

Người nào đó một đêm không ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Phương Y thức dậy sớm hơn Chu Lạc Sâm, rửa mặt làm điểm tâm, ngồi đợi anh xuống lầu.

Anh thức dậy muộn, cô nóng vội muốn đi lên lầu liền nhìn thấy anh chậm rãi bước xuống.

Chu Lạc Sâm mặc một bộ đồ vest màu đen, bộ dạng này vô cùng lịch lãm. Chiếc cổ thon dài khẽ lắc, động tác nhìn như vô tình nhưng thấy rõ dấu hôn trên cổ anh.

Phương Y khốn đốn xoay người muốn chạy lại bị Chu Lạc Sâm bắt được, anh dùng lực ôm cô.

"Bỏ trốn, tội càng thêm nặng." Giọng răn đe.

Phương Y thở dài: "Pháp luật chưa từng quy định chuyện này là phạm tội."

Anh nghiêng đầu nhìn cô, trầm giọng: "Pháp luật cũng không quy định ôm bạn gái sẽ phạm tội." Anh dùng hai cánh tay ôm chặt thắt lưng cô, hỏi: "Đây là phương pháp mà em cho rằng tốt? Anh là một luật sư, như này thì anh đi làm thế nào?"

Cô ngoái đầu nhìn lại vết hôn trên cổ của anh, hắng giọng: "Em chỉ là một thư ký nhỏ, anh là cấp trên sao lại hỏi em?"

Chu Lạc Sâm thay đổi biểu cảm, khoa trương nói: "Chỉ mới có một đêm mà em trở nên lý sự vậy à?"

Cô tránh cánh tay anh, thay đổi chủ đề: "Điểm tâm em làm xong rồi."

Chu Lạc Sâm đi theo sau lưng Phương Y đi đến phòng bếp, một tay cầm túi công văn, một tay khẽ vuốt yết hầu.

Phương Y vô tình quay đầu nhìn được thì trở nên bất lực: "Giống như muỗi cắn, không phải sao?"

Chu Lạc Sâm ngồi vào bàn ăn, nói: "Muỗi cắn thì tốt rồi."

Cô ngồi đối diện anh, nhìn anh lạnh nhạt dùng bữa, bộ dáng thoải mái, nhịn không được hỏi: "Không cám ơn em sao?"

Nhìn cũng không nhìn liếc cô một cái: "Em là bạn gái của anh, giúp anh làm bữa sáng thì có gì kinh thiên động địa?"

"......" Người này!

"Nhưng mà không ngờ em lại đối xử với anh rất tốt." Chu Lạc Sâm nói.

Biểu cảm mất hứng của Phương Y lập tức chuyển sang ngượng ngùng, cô ho một tiếng: "Việc nhỏ thôi ạ, chẳng qua chỉ là một bữa cơm, anh đối với em còn tốt hơn mà."

Chu Lạc Sâm không khỏi mỉm cười: "Nếu đã cảm thấy đối xử với anh chưa đủ tốt, sau này chú ý điểm đó." Anh cầm tờ báo trên bàn, nhìn chăm chú rồi lại nhíu mày.

"Sao vậy, có tin gì không tốt hả?" Khả năng là bài báo đăng tin không tốt về anh.

Chu Lạc Sâm gấp tờ báo lại, nói: "Không có gì, ăn cơm đi."

Sau khi ăn sáng, Phương Y thay lại bộ đồ công sở tối qua đi làm. Sáng nay cô đã đem bộ đồ ngủ kia giặt sạch, lúc lên xe liền nói: "Áo ngủ em phơi ở ban công, lát nữa anh gọi điện bảo người giúp việc đem bỏ vào tủ nhé."

Chu Lạc Sâm liếc mắt một cái, mang theo ý cười: "Sao em biết anh có người giúp việc?"

Phương Y nói: "Anh đi công tác nhiều ngày, trong nhà gọn gàng ngăn nắp như vậy, ngoại trừ có người giúp việc, em còn chưa nghĩ ra lý do khác."

Chu Lạc Sâm mắt nhìn phía trước không quan tâm hỏi: "Sao không hoài nghi là anh có người phụ nữ khác đến giúp mỗi ngày?"

Phương Y ngẩn người, đúng là cô không nghĩ tới, kỳ thực chiếu theo điều kiện của Chu Lạc Sâm, muốn bao nhiêu mỹ nữ giúp việc cho anh mà chẳng được.

Cô trầm mặc không nói, anh chậm rãi cất tiếng: "Yên tâm, chỉ đùa em thôi." Sau đó còn nói thêm: "Em tín nhiệm anh như vậy, áp lực của anh rất lớn."

Phương Y bật cười: "Em nghĩ công việc của anh đủ áp lực rồi, còn có thể vì em mà căng thẳng sao?"

Chu Lạc Sâm khẽ nhíu mày, như là đang nghĩ tới chuyện không vui, Phương Y nhất thời nhớ tới vụ thua kiện trước đó, buộc miệng nói: "Em không có ý gì đâu." Cô hơi xấu hổ giải thích: "Đừng hiểu lầm......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!