Phương Y rầu
rĩ miễn cưỡng ngồi ăn ở trong văn phòng của Hình Tứ, Hình Tứ đang ngồi
làm việc, ngẫu nhiên ngẩng đầu thì nhìn thấy cô ngoan ngoãn ngồi ăn, anh ta hài lòng thu hồi tầm mắt.
Cô ai oán lườm anh ta một cái, cũng không ngờ bị anh ta bắt gặp, nhất thời xấu hổ.
"Sao thế, mời em ăn em còn ghi hận anh?" Hình Tứ ra vẻ không vui.
Phương Y lắc đầu: "Không phải ạ, chỉ là......"
"Không hiểu vì sao anh làm vậy?" Hình Tứ thay cô mở miệng.
Phương Y trầm mặc, cam chịu cách nói chuyện của anh ta.
Hình Tứ rũ mắt nhìn cây bút trong tay, trầm ngâm một lát: "Thời trẻ ai
chẳng từng trải qua khó khăn, em và anh có dịp quen biết, có thể giúp đỡ em là chuyện nên làm, nếu trong tương lai em nổi tiếng, anh cũng có thể thơm lây."
Phương Y quẫn bách: "Luật sư Hình dường như quá đề cao em, chuyện em nổi tiếng còn xa xôi lắm ạ."
Hình Tứ cười nói: "Em rất nỗ lực, bằng cấp đạt loại tốt, tuy rằng em
chỉ là thư ký nhưng tương lai khẳng định sẽ đạt thành tựu lớn, có gì
không hiểu có thể tùy ý hỏi anh."
Chu Lạc Sâm cũng từng nói
với cô như vậy, có gì không hiểu có thể tùy ý hỏi anh, bây giờ lại nghe
Hình Tứ nói vậy, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
"Thời gian nghỉ trưa không còn sớm nữa, mau mau ăn đi." Hình Tứ bỗng nhiên lên tiếng, phá vỡ hồi tưởng của Phương Y.
Phương Y lập tức cúi đầu nhìn đồng hồ, quả nhiên sắp hết giờ nghỉ trưa, cô bất tri bất giác ở cùng Hình Tứ trong phòng, người bên ngoài không
biết nghĩ sao.
"Em ăn phần cơm này của anh, vậy lát nữa anh ăn cái gì?" Phương Y chần chừ hỏi.
Hình Tứ nói: "Anh có lịch hẹn, lát nữa sẽ ra ngoài ăn."
Phương Y khẽ gật đầu, cấp tốc ăn xong cơm trưa, nói lời từ biệt với Hình Tứ liền rời khỏi phòng làm việc của anh ta.
Hình Tứ lườm cánh cửa đã đóng, anh ta hiểu chứ, hiểu rõ trong lòng cô
đang do dự, kỳ thực bản thân anh ta cũng cảm thấy không thuyết phục, anh ta có thể giúp đỡ cô được bao lâu?
Anh ta thở dài, đi một bước tính một bước vậy.
Trong lòng Phương Y lo lắng khi bước ra khỏi phòng Hình Tứ, cô sợ các
đồng nghiệp suy nghĩ lung tung. Nhưng tác phong ngày thường của Hình Tứ
rất nghiêm cẩn, mọi người căn bản không nghĩ nhiều, thậm chí cả Trần
Quân Du nhiều chuyện cũng không hỏi gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!