Chương 3: (Vô Đề)

Đây quả thật là một chuyện khó khăn, ngày đầu tiên đi làm Phương Y đã gặp phải chuyện này, cô không biết mình nên vui hay buồn.

Hà Tình vừa mới nói với cô, vị trí phía Bắc là dành cho cấp cao hơn, cô ngồi ở đây, theo lý thuyết là chuyện tốt. Nhưng mà khi cô nhìn thấy biểu cảm kia của Lâm Tư, cô dám khẳng định, sau này cô khó sống rồi.

Các đồng nghiệp nhìn thấy cảnh tượng này thì biểu hiện trong đầu của mỗi người đều khác nhau, giống nhau chỉ là kinh ngạc, tựa hồ mọi chuyện đã đi quá xa rồi.

Phương Y vẫn ngồi suy tư, Lâm Tư lại không chờ được. Cô ta ném thùng giấy trong tay xuống bàn, tiếng động nặng nề vang lên. Cũng may ngày đầu tiên đi làm, trên bàn Phương Y cũng không đặt gì nhiều.

"Cô còn muốn kéo dài bao lâu, không phải nói là đổi vị trí sao." Lâm Tư nói chuyện rất thẳng thắn, Phương Y đứng lên, không than một tiếng bắt đầu thu dọn.

Hà Tình nhìn về phía bên này, không biết thế nào lại lườm vào phòng của Chu Lạc Sâm. Cửa phòng vẫn đang đóng chặt, rèm vẫn kéo xuống, bên ngoài không nhìn được bên trong.

Phương Y nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó cô di chuyển đến chỗ ngồi mới. Lâm Tư nhìn bóng lưng của Phương Y mất hút, đôi mắt cô ta đỏ hoe, gương mặt bất mãn trở nên ủy khuất.

Đem đồ đạc đặt lên bàn mới, Phương Y nhìn người bên cạnh chào hỏi: "Trợ lý Doãn, sau này nhờ anh chỉ bảo."

Doãn Triết Ngạn ngẩng đầu nhìn Phương Y, gương mặt tuấn tú tươi cười nói: "Mau ngồi xuống đi, đừng đứng đó nữa, lời của Lâm Tư cô đừng chấp nhặt, cô ấy nhất thời mới nổi nóng thôi."

Xem ra Doãn Triết Ngạn cũng quan sát tình hình, Phương Y xấu hổ lên tiếng "Vâng" liền ngồi xuống.

Doãn Triết Ngạn nhìn cô một lát, nói: "Hẳn là chị Hà đã giới thiệu với em về anh, em tên gì?"

Phương Y buông tập hồ sơ trong tay, nói: "Em là Phương Y, Phương trong địa phương, Y trong kiều diễm."

Doãn Triết Ngạn cười nói: "Tên hay, rất hợp với em." Anh ta nói xong liền nhìn vào màn hình, tiếp tục làm việc, chi chít từ ngữ tiếng Anh xuất hiện trên máy.

Nói chuyện với anh ta vài câu đã khiến cho Phương Y giảm bớt lo lắng. Cô cúi đầu nhẹ nhànng sắp xếp lại đồ đạc, sợ tiếng ồn quấy rầy đến anh ta. Doãn Triết Ngạn làm việc rất nghiêm túc, thường xuyên lật chuyển tài liệu, biểu cảm vô cùng tỉ mỉ.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Phương Y liền quay đầu nhìn vào phòng của Chu Lạc Sâm. Rèm cửa chưa kéo, người ở bên trong vẫn chưa đi ra, chuyện vừa rồi dường như không liên quan đến anh, rõ ràng quyết định của anh khiến cho mọi chuyện ồn ào.

Mà thôi, người ta là một nhân vật lớn, còn cô chỉ là thư ký quèn, dù không đồng ý thì có thể thế nào, đổi thì đổi.

Phương Y tiếp tục công việc. Sau khi bận rộn một lúc, trong lòng cô đã bình tĩnh đi rất nhiều. Buổi trưa, ở văn phòng có một điều thú vị xảy ra.

Một món quà tinh xảo được chuyển phát nhanh tới, Hà Tình ký nhận sau đó gõ cửa phòng của Hình Tứ.

Hình Tứ đứng ngoài cửa nói chuyện với cô ta vài câu rồi cũng đi ra, sau khi nhìn thấy món quà thì anh ta nhếch mép.

Anh ta cầm điện thoại, quay số, nói vài câu, Phương Y nghe không rõ, hình như là gọi ai ra nhận quà.

Trong lúc Phương Y đang suy tư liền nghe thấy phía sau có động tĩnh. Cô lập tức nhìn lại, chỉ nhìn thấy Chu Lạc Sâm từ trong phòng làm việc đi ra, hai tay đút túi quần đi tới chỗ Hình Tứ.

Lúc Chu Lạc Sâm và Hình Tứ đứng cạnh nhau, Phương Y phát hiện anh còn cao hơn cả Hình Tứ. Hai người trò chuyện với nhau, cô có thể nghe rõ mồn một, món quà kia là do Hình Tứ tặng cho Chu Lạc Sâm.

Chu Lạc Sâm nhìn hộp quà được gói cẩn thận, chậm rãi ngồi xổm xuống mở.

Hà Tình thấy Chu Lạc Sâm tự mình mở quà thì vội vàng sai vài người tới hỗ trợ. Phương Y do dự không biết có nên qua đó phụ giúp hay không. Cô khó chịu khi đối mặt với Chu Lạc Sâm, anh tạo cho cô cảm giác nguy hiểm. Cơ thể Phương Y cứng ngắc, đầu óc trống rỗng căn bản không biết làm gì, đây gọi là khí thế sao?

Có người khác hỗ trợ, Chu Lạc Sâm cũng không động tay nữa. Anh lịch sự nói lời "cám ơn" với Hà Tình, mấy người phụ nữ bên cạnh cũng đỏ mặt theo, đầu tiên là Lâm Tư.

Hình Tứ nhìn thấy cảnh tượng này thì phì cười, Chu Lạc Sâm cũng không quan tâm, đứng cạnh Hình Tứ chăm chú nhìn món quà.

Hôm nay Chu Lạc Sâm mặc một bộ đồ Tây màu đen, bên trong là áo sơ mi xanh nhạt. Đứng đợi hồi lâu thì anh liên tục thay đổi tư thế, hai tay lấy ra khỏi túi quần, khuy áo tinh xảo trông rất xa xỉ, phù hợp với bộ dạng sang trọng của anh.

Món quà được mở ra. Là một bức tự: "Biết bỏ đi dục vọng mới thành được đại sự" Chữ viết cứng cáp và mạnh mẽ, rõ ràng là do một vị đại sư nào đó chấm bút.

"Thích không?" Hình Tứ nhìn về phía Chu Lạc Sâm: "Tặng cho cậu, chúc mừng cậu lại thắng một vụ kiện lớn."

Chu Lạc Sâm nhìn bức tự kia thì biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, trầm tĩnh nói: "Cám ơn, thật tốn kém."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!