Cơm chiều Chu Lạc Sâm không ăn cùng mọi người, Lâm Tư buồn thiu tuyên bố đi ăn một mình.
Doãn Triết Ngạn lườm Phương Y một cái: "Luật sư Chu không ở đây, nếu cô muốn đi nơi khác thì cứ tùy tiện nhé."
Phương Y lắc lắc đầu: "Làm gì có ạ, cùng trợ lý Doãn dùng bữa rất vui, anh muốn ăn gì?"
Doãn Triết Ngạn nhìn thực đơn, thuận miệng gọi vài món, Phương Y nghe xong liền khép lại thực đơn: "Được rồi, cứ vậy đi ạ."
Doãn Triết Ngạn ngạc nhiên hỏi: "Em không cần gọi thêm món gì sao?"
"Đủ rồi ạ." Phương Y bưng ly nước lên uống một ngụm, tuy rằng người ở nơi này nhưng tâm đã bay đâu mất.
Doãn Triết Ngạn dựa lưng vào ghế thanh thản quan sát Phương Y, vẻ đẹp của Phương Y đậm chất Á Đông, trong veo như giọt sương mai, luật sư Chu quan tâm đến cô cũng là bình thường.
Anh ta đi theo Chu Lạc Sâm nhiều năm, người thích Chu Lạc Sâm nhiều như một dòng chảy, nhưng không ai có thể giống như Phương Y. Anh ta thừa nhận Chu Lạc Sâm là người hoàn hảo, đi theo Chu Lạc Sâm anh ta có thể học được nhiều thứ. Nếu cô gái nào có thể giữ được trái tim của luật sư Chu thì cô gái ấy quả thật may mắn.
Nhớ tới Phó Lôi, nhớ tới Lâm Tư, trong lòng anh không khỏi lo lắng cho Phương Y.
Thức ăn được mang lên, hai người dùng cơm trong tình trạng im lặng.
Phương Y không biết rằng Doãn Triết Ngạn lại suy nghĩ nhiều như vậy, tâm tư cô không ở đây, trong đầu chỉ toàn nhớ đến câu trả lời của Chu Lạc Sâm ban nãy.
Không còn tâm trạng thưởng thức mỹ thực nữa rồi, cô vội vội vàng vàng ăn xong liền cáo từ.
Doãn Triết Ngạn chào tạm biệt Phương Y, buổi tối cũng không có chuyện gì làm, không thể lãng phí thời gian.
Chu Lạc Sâm thẳng thắn thừa nhận anh theo đuổi cô, ngược lại càng khiến cô lo lắng.
Lúc Chu Lạc Sâm trở lại cũng là lúc Phương Y gặp anh ở ngã rẽ. Anh mặc một bộ đồ vest màu xám, phong cách sang trọng bất phàm. Anh tùy tiện đứng đó cầm kính lau chùi. Lúc anh đeo kính lên thì cô đã đứng ở trước mặt anh.
Anh không nói chuyện, trực kéo cô vào thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại liền mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, đem đầu cô ép vào vai mình.
Cô bị hành động này của anh khiến cho bất ngờ, cánh môi không cẩn thận dán lên cổ áo sơ mi trắng của anh, để lại dấu son môi nhàn nhạt, lại bởi vì khẩn trương nên không ý thức.
"Luật sư Chu, trong thang máy còn có camera." Cô dùng lực đẩy anh, bàn tay va chạm vào lồng ngực nóng bỏng của đối phương, sau đó cô thu tay.
Anh nhàn nhạt nhìn cô, sửa sang lại quần áo: "Bây giờ anh phải ra ngoài, tối nay trở về tìm em."
Câu nói này rất mờ ám, giống như tối nay bọn họ sẽ làm gì với nhau vậy. Đang tính mở miệng thì thang máy đã xuống tầng trệt, Chu Lạc Sâm trực tiếp đi ra, Phương Y nôn nóng nhìn bóng lưng anh, bỗng nhiên anh quay đầu nói: "Về sau mặc áo choàng tắm không cần mặc nội y, mặc dù anh thích em mặc màu đen hơn......" Dứt lời, nhìn lướt qua người bên cạnh đang muốn vào thang máy, người nọ nhìn anh kỳ quái, anh không để ý, quay đầu bước đi.
Phương Y mặt không biểu cảm nhìn Chu Lạc Sâm biến mất, sau đó cô nhìn về phía người nọ: "Nếu anh không vào thì tôi đóng cửa thang máy nhé."
Người nọ nghe vậy lập tức đi vào, thần sắc vi diệu liếc nhìn Phương Y, quay đầu ho nhẹ một tiếng.
Phương Y trầm mặc đi vào phòng, cô cầm gối ném thẳng lên giường.
Có đôi lúc cô cảm thấy anh rất tự tin, anh hành động cứ như cô sẽ không cự tuyệt anh vậy. Đúng, anh nghĩ rằng anh quyến rũ nên mới cao ngạo, hay là anh...... Đã nhìn ra tâm tư trong lòng cô rồi?
Rõ ràng là cô không dám đối mặt với chuyện này, cô nghĩ mình giấu diếm rất tốt, xem ra không phải như thế.
Hôm nay người của Âu thị đã tới khách sạn gây sự với Chu Lạc Sâm, tỷ lệ thắng kiện xem như nắm chắc. Buổi chiều anh đến tòa án và cục công an một chuyến, lúc này anh hẹn gặp Mộc Tử.
Mộc Tử ngồi ở phòng bao chờ Chu Lạc Sâm, khi Chu Lạc Sâm bước vào, anh ta kích động chào đón: "Luật sư Chu, mời vào mời vào."
Anh ta tỏ vẻ ân cần, Chu Lạc Sâm thản nhiên nói: "Mộc tổng, khách sáo quá rồi."
Làm sao có thể không khách sáo chứ, bây giờ Chu Lạc Sâm chính là người nắm giữ quyền sinh tử của anh ta, nếu anh ta không khách sáo thì làm gì còn có cơ hội nhìn thấy mặt trời.
Mộc Tử quay đầu toan tính giới thiệu người đi cùng với mình, đột nhiên anh ta phát hiện trên cổ áo sơ mi trắng của Chu Lạc Sâm có dấu son môi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!