Năm giờ sáng ngày hôm sau, Chu Lạc Sâm tỉnh dậy. Anh liếc nhìn người con gái đang còn ngủ say ở trong lòng mình, nhẹ nhàng buông cô ra, đứng dậy rời khỏi giường lớn.
Rèm cửa ở trong khách sạn quá dày, thời gian cũng không còn sớm, trong phòng tối đen như mực. Anh bước chân lên thảm, không một tiếng động rời đi, thay cô đóng cửa phòng.
Lúc anh quay đầu phát hiện có người đang ngây ngốc nhìn mình. Anh khẽ nhíu mày, thấp giọng: "Sớm thế?"
Lâm Tư mơ mơ hồ hồ hỏi: "Luật sư Chu, em không nhìn nhầm chứ?"
Chu Lạc Sâm nhìn theo tầm mắt của cô ta, lơ đãng hỏi: "Em đứng đây bao lâu rồi?"
Lâm Tư khô khan nói: "Không lâu, hơn mười phút thôi ạ......"
Chu Lạc Sâm khẽ gật đầu, không chút để ý giải thích: "Ừ, anh vừa mới thức dậy, đúng lúc Phương Y bảo vòi nước trong phòng bị hư, nhờ anh vào tu sửa."
Lâm Tư giật mình "Ừ" một tiếng, trên mặt vẫn đang suy tư.
Chu Lạc Sâm lãnh đạm hỏi: "Em tìm anh có chuyện gì à?"
Lâm Tư nhớ tới chính sự vội vàng nói: "Vừa rồi Mộc tổng gọi điện thoại tới nói người của Âu thị biết chúng ta đang ở đây."
Mộc tổng là thân chủ của Chu Lạc Sâm, là ông chủ của Lâm thị ở tỉnh Cảnh Dương. Âu thị và Lâm thị đối đầu, bọn họ dẫn người đến đây rõ ràng là có ý đồ.
Chu Lạc Sâm không hề do dự, nói: "Muốn đến cứ đến, có việc gì cứ gọi bảo vệ."
An ninh ở khách sạn rất tốt cho nên Lâm Tư cũng không lo lắng. Cô ta gật gật đầu, đang muốn trở về phòng thì nhìn thấy Phương Y mở cửa đi ra, vì thế cô ta thuận miệng hỏi: "Vòi nước không sao chứ?"
Chu Lạc Sâm nghe vậy khẽ nheo mắt lại, ánh mắt chuyển hướng sang Phương Y, Phương Y nhìn nhìn Chu Lạc Sâm lại nhìn sang Lâm Tư, sửng sốt một chút mới nói: "Không sao ạ."
Lâm Tư hừ nhẹ một tiếng đi trở về phòng, lúc chuẩn bị đóng cửa cô ta nhìn Chu Lạc Sâm nói: "Luật sư Chu, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn sáng nhé, nghe nói khách sạn này nấu ăn rất ngon."
Chu Lạc Sâm không nói không rằng, Lâm Tư nghĩ rằng anh đã đồng ý, trong lòng vui mừng.
Chờ Lâm Tư vào phòng, Chu Lạc Sâm và Phương Y cùng nhau trầm mặc. Anh muốn nói chuyện nhưng lại không biết nói gì. Thân là luật sư lại không thể phản bác gì vào lúc này.
Phương Y nhìn thấy anh chật vật, nhìn thoáng qua đồng hồ nói: "Chỉ mới hơn sáu giờ, luật sư Chu đi tập thể dục sớm thật."
Cô không đề cập đến chuyện vừa rồi xem như là nể mặt anh. Anh cũng không đoán ra cô đang nghĩ gì, vì sao cô biết rõ là anh đang lừa Lâm Tư, vẫn cứ thế hùa theo anh?
Nếu là trước đây thì anh có thể hiểu, vì trước đây cô là thư ký của anh, còn bây giờ......
"Luật sư Chu?" Cô thấy anh không nói, lại gọi anh một tiếng.
Chu Lạc Sâm lần này đáp lại, giọng điệu bình tĩnh: "Là do em dậy sớm thôi."
Phương Y mỉm cười, sau đó cô trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: "Luật sư Chu, phòng em không có khóa an toàn, phòng anh có không? Khách sạn tốt như vậy mà lại không có khóa an toàn."
Có một điều mà Phương Y không biết, tất cả các phòng trong khách sạn này đều có khóa an toàn, chỉ riêng phòng cô là không có thôi, kết quả là ai an bày, suy nghĩ một chút sẽ biết.
Phương Y liếc mắt nhìn Chu Lạc Sâm, đôi mắt của cô lấp lánh như những vì sao, anh bị cô nhìn chằm chằm thì cũng không hề bối rối, bình tĩnh nói: "Vậy đổi phòng đi."
Cô vô cùng bội phục sự lãnh đạm của anh, bất lực thở dài: "Thôi ạ, phiền phức lắm." Dứt lời, cô trở về phòng đóng cửa lại.
Lần đầu tiên có người phụ nữ lạnh nhạt với anh, anh nhíu mày suy tư một chút, trở lại phòng gọi điện thoại cho phục vụ, khoảng vài phút sau có người gõ cửa phòng cô trao cho cô khóa an toàn.
Anh nằm trên giường móc thẻ phòng trong túi áo ra, một tay gối đầu nghiên cứu, cuối cùng ném vào ngăn kéo.
Lúc dùng bữa sáng, Chu Lạc Sâm đi cùng Lâm Tư. Theo sau còn có Phương Y và Doãn Triết Ngạn.
Chu Lạc Sâm và Lâm Tư ngồi ở một bên, Phương Y và Doãn Triết Ngạn cũng ngồi ở một bên, bốn người đều tập trung ăn, không ai nói chuyện với ai, xem ra tất cả mọi người đều không thích nói chuyện trong lúc ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!