Chương 20: (Vô Đề)

Anh mở miệng khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, cô nói: "Không phải anh bảo em chờ sao?"

Chu Lạc Sâm thấp giọng: "Anh bảo em chờ thì em phải chờ sao?"

Phương Y phút chốc quay đầu, mái tóc dài vô tình quất thẳng vào mặt Chu Lạc Sâm, anh hơi híp mắt, thân người ngả về phía sau, nâng tay xoa mặt.

Thấy vậy cô vội vàng hỏi: "Không sao chứ, xin lỗi, em không cố ý."

Chu Lạc Sâm không để ý tới lời xin lỗi, tiếp tục hỏi: "Có phải anh bảo em làm cái gì thì em làm cái đó hay không?"

Phương Y cảm thấy bối rối, anh là cấp trên của cô, chẳng lẽ cô không thể tuân lệnh sao? Huống chi cô còn nợ anh rất nhiều, nếu anh cần cô giúp đỡ, cô đương nhiên sẽ đồng ý.

Cô nói: "Đúng vậy."

Chu Lạc Sâm đẩy đẩy gọng kính, mở cửa xe, nói: "Lên xe."

Phương Y ngớ người, do dự hỏi: "Đi đâu?"

Chu Lạc Sâm cất giọng: "Không phải em nói anh bảo em làm cái gì thì em làm cái đó sao."

Phương Y ho khan một tiếng, cảm thấy câu nói này rất kỳ lạ. Làm gì là làm gì chứ.

Chu Lạc Sâm không muốn vòng vo, thẳng thắn: "Đi ăn cơm, có thể lên xe rồi chứ?"

Phương Y không nói hai lời mà bước lên xe.

Chu Lạc Sâm giúp cô đóng cửa xe, thắt dây an toàn, vòng qua tay lái bên cạnh. Anh đang chuẩn bị khởi động xe liền nghe cô nói: "Luật sư Chu, hôm nay em mời khách, anh muốn ăn gì."

Anh vừa lái xe vừa nói: "Đến nhà anh, ăn lẩu."

...... Lại nhà anh.

Cô mấp máy môi nhìn anh không nói, trong lòng rối rắm, không biết có nên nói ra không.

Chu Lạc Sâm lái xe về nhà, chờ cho đến khi anh chạy xe vào gara, rốt cuộc cô mới mở miệng: "Luật sư Chu, chúng ta xem nhau như bạn bè thôi."

Tay anh dừng một chút, nhìn cô: "Nói ý chính."

Phương Y gật gật đầu: "Luật sư Chu, em rất vui vì được làm bạn với anh, sau tất cả, em nhận ra rằng em không nên hy vọng xa vời. Từ lúc bắt đầu đi làm cho đến tận bây giờ, em đã nợ anh rất nhiều. Nếu em nói em đang nỗ lực kiếm tiền để hoàn trả lại cho anh, anh nhất định sẽ khinh thường em, còn những vấn đề khác em vẫn chưa suy tính đến."

Cô hổ thẹn nở một nụ cười: "Anh nguyện ý giúp đỡ em để có một tương lai sáng lạn, đương nhiên em sẽ không phụ lòng anh, rất vui vì có thể trở thành bạn bè với anh." Cô nhấn mạnh hai chữ "Bạn bè", sau khi nói xong còn chìa tay ra muốn bắt tay.

Khóe miệng Chu Lạc Sâm khẽ cong, nhàn nhạt nhìn xuống bàn tay trắng nõn: "Nói nhiều như vậy làm gì, nói thẳng ra là em sợ phát sinh quan hệ cùng anh."

Gương mặt Phương Y biến sắc, Chu Lạc Sâm lại nói: "Ngại quá, "phát sinh quan hệ" là đang ám chỉ mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau, không như em tưởng tượng."

Phương Y toan tính thu hồi tay lại, Chu Lạc Sâm lại nhanh chóng túm chặt cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt anh. Cả người cô nghiêng về phía trước, hai người mặt đối mặt với nhau, khoảng cách gần đến độ cô không thể thuyết phục bản thân "Anh giúp cô là xuất phát từ Chủ Nghĩa Nhân Đạo".

"Luật sư Chu, anh......" Phương Y mở miệng, nói được một nửa lại ngậm miệng, bởi vì cô nói một chữ anh lại tiến tới gần cô hơn, môi cô khép mở cơ hồ muốn áp sát môi anh.

Cô ngừng nói chuyện, anh cũng không ngừng tiến tới, chỉ một chút xíu nữa thôi là anh đã hôn lên môi cô rồi, cô kịp thời né tránh.

Phương Y khẽ vuốt môi mình nhíu mày nhìn Chu Lạc Sâm, trong lòng ngoại từ kinh ngạc còn có rung động.

Chu Lạc Sâm dựa lưng vào ghế, mặt không biến sắc, nói: "Các mối quan hệ mà nãy giờ chúng ta đề cập tới đều giống nhau, anh sẽ không ép buộc em tuân thủ theo nó, chỉ là muốn hôn em thôi, không có vi phạm đạo đức như những gì em nghĩ."

...... Cùng một luật sư tranh luận chỉ tổ đau đầu, huống chi đối phương lại là một luật sư danh tiếng. Chuyện chơi chữ này Chu Lạc Sâm dĩ nhiên cao hơn cô một bậc. Thậm chí còn nắm quyền kiểm soát trong tay.

"Mật mã căn hộ là 1112." Nói xong trực tiếp mở cửa xuống xe, lúc gần đi còn tựa vào bên cạnh xe: "Nhớ cầm chìa khóa xe." Dứt lời bước đi rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!