Chương 1: (Vô Đề)

Tháng sáu, thành phố Hương Cảng(1) lại bắt đầu lễ bế mạc trao bằng tốt nghiệp. Phương Y là sinh viên thuộc khoá Trung văn, cùng rất nhiều bạn học đang tìm kiếm một công việc ổn định.

(1) Hương Cảng: hay còn gọi là Hồng Kông.

Khi Phương Y nhìn thấy thông báo của một doanh nghiệp đang tuyển dụng trực tuyến trên máy tính, điện thoại di động bên cạnh cô đột nhiên vang lên. Cô nhìn màn hình, là "Mẹ".

Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn tiếp điện thoại, thấp giọng nói: "Dạ?"

Đầu dây bên kia truyền đến một nói rụt rè: "Phương Y, chừng nào con về?"

Nghe những lời này của mẹ khiến cô lập tức khó chịu: "Con không quay về đâu, con sẽ tìm việc ở đây."

"Cái gì?" Mẹ cô dường như hơi sốc, nhanh chóng nói: "Hồng Kông lớn như vậy, con có thể tìm được việc gì, về đi, ba con nói sẽ tìm việc giúp con......"

Phương Y cười mỉa mai, cô còn có "Ba" sao? Ba cô đã chết từ mười mấy năm trước, mẹ cô tái giá, cha dượng không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết vòi tiền mẹ cô, còn muốn giúp cô tìm việc? Ông ta nghĩ rằng ông ta là ai?

Phương Y hít thở sâu, nuốt nước bọt xuống cổ, lãnh đạm nói: "Nói đi, ông ta muốn bao nhiêu tiền?"

Đầu dây điện thoại bên kia không có động tĩnh, một lúc sau mới phát ra tiếng, nhưng chỉ là tiếng khóc thầm.

Phương Y đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: "Mẹ, con không trở về đâu, mẹ không đồng ý ly hôn với ông ta, sau này đừng khuyên con nữa. Có một số việc con không muốn nói với mẹ, mẹ cứ tiếp tục sống cuộc sống của mình đi. Về vấn đề tiền bạc con sẽ nhanh chóng tìm việc, mẹ là mẹ của con, con không thể thấy chết mà không cứu, sau khi có tiền sinh hoạt con sẽ gửi phần còn lại cho mẹ, cứ vậy đi."

Dứt lời, Phương Y liền cúp điện thoại, tiếp tục ghi sơ yếu lý lịch.

Cô bây giờ đã không còn xem trọng công ty lớn nhỏ và chức vị cao thấp nữa rồi, mặc dù cô tốt nghiệp đại học Trung văn loại giỏi nhưng cô chỉ có thể thích ứng với công việc thư ký hoặc là nhân viên đánh máy.

Vì cuộc sống, cô phải làm thêm để kiếm tiền tiêu vặt và thuê nhà, dạo gần đây không đủ tiền chi trả, cô phải mau chóng tìm việc thôi.

Trong lúc tìm kiếm việc làm, Phương Y chú ý đến một công ty luật rất nổi tiếng đang thông báo tuyển dụng, tiền lương đãi ngộ, ngày nghỉ cố định. Vì thế cô không chút do dự đăng ký tham gia, sau đó mới đi thay quần áo.

Đêm nay cô sẽ tham gia liên hoan sau lễ tốt nghiệp, người bao trọn gói buổi tiệc là một Phú nhị đại(1), địa điểm là một quán bar cao cấp. Phương Y nhìn quần áo trên người, cô mặc chiếc váy màu đen, mang giày, cột tóc rồi đi ra ngoài.

(1) Phú nhị đại hay còn gọi là thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ. Thế hệ này đang khiến nhiều người choáng váng bởi lối sống từ xa hoa đến sa đọa, tiêu tiền như nước của họ.

Thậm chí họ chẳng phải làm bất kỳ việc gì nhưng với danh con của giới siêu giàu Trung Quốc, họ vẫn có thể thoải mái ăn tiêu không chớp mắt…

Phương Y đón tàu điện ngầm nên đến quán bar hơi muộn, xa xa cô nhìn thấy hai bạn học còn đứng bên ngoài, trong lòng nhẹ nhõm, bước nhanh tới.

"Phương Y, bước chậm thôi, cậu mang giày cao gót nhỡ té trẹo chân thì sao." Lê Gia Hiên đứng ở trước cửa quán bar lo lắng, muốn đỡ cô, lại sợ nam nữ thụ thụ bất thân, ánh mắt anh ta khát vọng.

Đứng cạnh Lê Gia Hiên là Khưu Oánh Oánh, vẫy tay với Phương Y: "Chúng ta vào thôi, tất cả mọi người đều vào trong hết rồi."

Phương Y gật đầu, cùng Khưu Oánh Oánh và Lê Gia Hiên đi vào, Lê Gia Hiên chính là người bỏ tiền mở tiệc ngày hôm nay, gia đình anh ta kinh doanh bất động sản.

Quán bar rất đẹp, không hổ danh là nơi cao cấp nhất Hồng Kông, Phương Y đi theo sau Lê Gia Hiên, xung quanh đều là hoang cảnh truỵ lạc, trong lòng cô bồn chồn.

Phục vụ và những người khách quay đầu nhìn cô, ánh mắt ngả ngớn còn hỏi: "Mỹ nữ, hẹn hò không?"

Phương Y rất muốn viết hai chữ "Đê tiện" nện vào mặt bọn họ, đàn ông tồi, chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngực phụ nữ.

Càng vào sâu bên trong tiếng nhạc lại càng lớn, cho đến khi cô vào đến chỗ ngồi, mới phát hiện mình ngồi rất gần với sàn nhảy.

"Gia Hiên, chúng ta không thể dời vị trí khác được sao? Không có phòng riêng?" Phương Y nhịn không được hỏi.

Anh ta khó xử nói: "Tớ cũng dự định vậy nhưng mọi người nói thế này mới náo nhiệt......"

Phương Y gật đầu, cam chịu nghe theo ý kiến của mọi người, cô là một nhân vật không quan trọng, chịu khó vậy. Chỉ cần cô dựa vào phía sau một chút là cơ hồ sẽ đụng người đang nhảy, cô muốn dời vào vị trì bên trong nhưng xem ra không có ai muốn nhường cho cô.

Đây có lẽ là một vấn đề thường gặp ở phụ nữ, phụ nữ xinh đẹp tất nhiên sẽ dễ chịu, nhất là xinh đẹp như Phương Y, mỗi một cử chỉ của cô đều mang theo sự duyên dáng, thường thì người cùng giới hay ganh tị với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!