Chương 9: Em Chỉ Đi Mua Đồ Ăn Thôi Anh Theo Làm Gì

Du Dao chơi game đến nửa đêm, sáng hôm sau lại dậy từ rất sớm.

Giang Trọng Lâm đang hâm nóng sữa đậu nành, thấy cô xuống lầu thì ngạc nhiên hỏi: "Sao dậy sớm thế em, khó ngủ hả?"

Du Dao đáp không có vấn đề gì, vào bếp phụ anh hấp bánh bao.

Ăn sáng xong, nhận được một cuộc điện thoại, Giang Trọng Lâm bèn vào phòng làm việc.

Ngoài phòng khách, Du Dao cầm thiết bị đầu cuối vừa xem tin tức vừa thực hiện video call với Dương Quân.

Cô bạn ở đầu kia đang khoe gương mặt bụ bẫm của đứa cháu trai ba tuổi.

Du Dao ngắm nghía bé con: "Đáng yêu thật đấy."

Hai người tán gẫu được vài câu thì Dương Quân phải ra ngoài.

Du Dao treo máy, đứng dậy đi rót nước uống.

Lướt qua phòng làm việc, thấy cửa không khóa, cô thò đầu vào trong.

Giang Trọng Lâm đang viết gì đó trên màn hình mở rộng.

Hiện nay có rất nhiều cách thức nhập dữ liệu vào các thiết bị điện tử, gõ chữ hay giọng nói đều tiện và mau, nhưng Giang Trọng Lâm lại thích phương thức viết tay.

Khác với ngày trước, cách nhập dữ liệu này giúp giữ nguyên nét chữ, chẳng khác nào một văn bản.

Chữ viết bằng bút máy của Giang Trọng Lâm rất đẹp.

Năm ấy anh từng nghiêm túc viết cho cô một bức thư tình với những con chữ xinh xinh.

Bức thư được cô đặt dưới giấy đăng ký kết hôn cùng một số giấy tờ chứng nhận khác, không biết bây giờ có còn ở đó hay không.

Cảm nhận được ánh mắt của Du Dao, Giang Trọng Lâm dừng bút, "Sao thế, có gì không hiểu hả em?"

Dứt lời, anh toan đứng dậy.

Du Dao xua tay, "Không có gì đâu, anh làm tiếp đi", rồi quay lại phòng khách.

Trong phòng khách treo một chiếc đồng hồ.

Không giống những chiếc đồng hồ điện tử toàn năng có thể biểu thị thời gian, thời tiết, nhiệt độ, độ ẩm… đang thịnh hành, đây chỉ là một chiếc đồng hồ hình tròn thông thường, kim giây đang tích tắc nhích từng ly.

Dù sao cũng là người được sinh ra từ hơn nửa thế kỉ trước nên Giang Trọng Lâm vẫn giữ những thói quen cũ, ví dụ như quen dùng loại đồng hồ này, có thể thấy cụ ông là người hoài cổ theo một nghĩa nào đó.

Khi kim giờ chỉ sang số chín, Du Dao chỉnh trang rồi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Cô vào phòng làm việc, báo với Giang Trọng Lâm còn đang cặm cụi viết: "Em ra ngoài đây."

Giang Trọng Lâm lập tức ngẩng đầu, "Sao thế? Có cần anh đi cùng không?"

Du Dao tùy ý đáp: "Không cần đâu, anh cứ làm tiếp đi, em ra siêu thị rau quả tươi của khu mình mua ít đồ thôi, cơm hôm nay em nấu."

Vừa nghe cô nói thế, Giang Trọng Lâm đứng phắt dậy trong khi vẫn còn đang cầm bút: "Không, giờ anh đi mua luôn, em ở nhà nghỉ ngơi đi." Anh ngẫm nghĩ rồi bồi thêm: "Trò chơi mình mua lần trước em còn chưa qua màn đúng không?"

Mới đầu Du Dao chẳng nghĩ gì to tát, nhưng khi thấy sự căng thẳng ẩn sâu trong mắt anh, cô sửng sốt: "… Không phải chứ, anh một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng đấy à? Em nghĩ mình không đen tới mức đi mua thức ăn rồi lại vượt thời gian thêm lần nữa đâu."

Giang Trọng Lâm không nhiều lời, chỉ lẳng lặng đóng nắp bút rồi bước ra ngoài, tỏ vẻ sẽ đi cùng cô.

Du Dao khoanh tay đứng cạnh nhìn anh thay giày, bảo: "Em về bao lâu rồi mà chưa đi mua thức ăn được lần nào hết, sau này anh cũng đâu thể theo em mãi được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!