Dương Quân ở lại chơi với Du Dao mấy ngày rồi chuẩn bị quay về.
Vốn là hai vợ chồng cô giúp con trai trông cháu, vì vắng nhà mấy ngày nên nhờ bảo mẫu chăm nom, kết quả cháu ngã bệnh, Dương Quân và chồng đều lo lắng.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này Dương Quân quá kích động, khiến cơ thể bắt đầu biểu tình, bác sĩ tư nhân của cô lại không ở đây nên Du Dao bảo hai vợ chồng trở về.
Dương Quân áy náy kéo tay Du Dao:
"Bao giờ cháu tôi khỏi bệnh thì bọn tôi sẽ quay lại thăm bà, ở cùng bà thêm một thời gian nhé."
Du Dao cười nói:
"Không cần đâu, cụ mà, mau mau về chăm sóc sức khỏe đi! Đừng có chạy qua chạy lại làm gì, nếu bà nhớ tôi thì mình có thể video call tán chuyện, với công nghệ bây giờ thì nhất định không khác gì đang gặp mặt trực tiếp, tôi thấy như vậy rất được."
Bà cụ Dương Quân mếu xệch:
"Bà chê tôi già chứ gì?"
Khủng khiếp thật, đã lên chức bà nội rồi mà vẫn còn xị mặt như cô nhóc ở nhà trẻ ngày nào.
Có người nói, dù phụ nữ có bao nhiêu tuổi thì vẫn chỉ là đứa trẻ ở trước mặt người yêu, nhưng Du Dao thấy câu này áp dụng với bạn thân cũng chẳng sai.
Dương Quân của hiện tại hiển nhiên vẫn còn là một cô gái thích làm nũng.
Du Dao nhăn nhó ra mặt, song lại nói:
"Đến lão Giang tôi còn không chê thì sao có thể chê Quân Quân nhà tôi được!"
Trước khi lên máy bay, Dương Quân vẫn lưu luyến nhìn Du Dao:
"Nếu bà có thể đến nhà tôi chơi thì tốt biết bao."
Đây là chuyện bất khả thi, bởi vì Du Dao vẫn còn đang ở thời kỳ quan sát, trong nửa năm này không được phép xuất ngoại.
"Được, chừng nào tôi đi được thì sẽ đến thăm bà liền." Nghe Du Dao nói thế, Dương Quân mới vui hơn chút đỉnh, lúc bị ông cụ nhà mình hò, cứ đi được một bước là cô lại quay đầu nhìn bạn như thể sẽ không còn gặp lại.
Nhìn bạn tốt đi xa, Du Dao thầm nghĩ, có lẽ Dương Quân đang nhớ đến ngày mà cô biến mất nhiều năm về trước.
Trước khi cô ra ngoài đi chợ không lâu thì từng nhận được điện thoại của Dương Quân, hai người hẹn nhau đi xem một bộ phim mới ra rạp rồi tiện thể dạo phố, tựa như những lần trước đó, thế rồi cô mất tích.
Trong bốn mươi năm cô biệt tăm, ngoài Giang Trọng Lâm, Dương Quân cũng đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, dù không phải từng giây từng phút đều nhớ đến cô, nhưng chỉ cần nhớ thì trong lòng chắc chẳng dễ chịu gì.
Tựa như một cái gai ghim trong lòng.
"Nhớ đợi tôi đến thăm bà nhé!" Du Dao bỗng hô to, rồi cô trông thấy bà cụ ở bên kia nhảy cẫng lên, ra sức vẫy tay với cô, có vẻ rất phấn khởi.
Lần đầu tiên sau khi vượt thời gian, Du Dao cảm thấy may mắn, may mà chỉ là bốn mươi năm, may mà Giang Trọng Lâm và Dương Quân vẫn còn sống, may mà cô vẫn còn cơ hội gặp lại họ.
Nếu chẳng may vượt xa hơn, cô thật không dám nghĩ đến cảnh tất cả những người cô quen biết đều đã nhắm mắt xuôi tay cùng nỗi tiếc nuối, không được nhìn nhau cả một lần cuối cùng.
"Mình đến một nơi trước đã nhé."
Giang Trọng Lâm lái xe rời khỏi sân bay.
Đi đâu cơ? Du Dao ngờ vực nhìn anh.
Chắc anh sẽ không dẫn cô đi nơi nơi để hoài niệm thời thanh xuân như Dương Quân đấy chứ!?
Sự thật chứng minh, Giang Trọng Lâm không có chung cảm xúc ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!